“Tối nay Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên xông vào nhà dẫn Trác Thính Phong đi, đây là video giám sát trong nhà anh ấy.” Úy Lan mở điện thoại ra, trong video xuất hiện cuộc trò chuyện giữa Lãnh Hoài Cẩn và Trác Thính Phong.
Trác Thính Phong: “Anh, anh Cẩn, sao cậu lại tới đây?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Cậu đã nghĩ ra cách tiêu diệt nhân cách chính mà tôi nhờ cậu làm chưa?”
Trác Thính Phong: “Tôi, tôi vẫn chưa làm xong chuyện này. Giờ, giờ cậu cần gấp lắm à?”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn anh ấy. “Cậu thấy thế nào?”
Trác Thính Phong cười ha hả: “Nếu, nếu cậu cần gấp chuyện này thì tôi, tôi sẽ đưa cho cậu… Á—”
“Anh Cẩn, anh Cẩn, cậu định làm gì vậy? Cậu đừng kéo tôi, tôi…”
Video kết thúc tại đây, Lãnh Hoài Cẩn không nói gì thêm mà dứt khoát kéo Trác Thính Phong đi.
Điều làm cho Thẩm Vị Ương cảm thấy lạnh sống lưng là câu “Tiêu diệt nhân cách chính” kia.
Vì vậy, nhân cách phụ luôn che giấu cô, định ngấm ngầm tiêu diệt nhân cách chính của anh đúng không?
Thẩm Vị Ương không rét mà run.
“Xin lỗi bác sĩ Úy, tôi sẽ tìm thấy bác sĩ Trác, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho anh ấy.”
Cô áy náy xin lỗi Úy Lan đang lo lắng cho Trác Thính Phong.
Úy Lan vươn tay vỗ vai cô, lo lắng nhìn cô: “Vị Ương, trước mắt Lãnh Hoài Cẩn mới là người nguy hiểm nhất, tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì mà cảm xúc của anh
ta lại mất kiểm soát như vậy. Bây giờ, người nguy hiểm nhất không phải là Trác Thính Phong mà là bản thân Lãnh Hoài Cẩn.”
“Anh ấy sẽ không làm hại Trác Thính Phong, cho dù Trác Thính Phong không làm ra chuyện tiêu diệt nhân cách chính này thì anh ta vẫn có thể đi gặp bác sĩ khác, một khi anh ta tiêu diệt nhân cách chính của mình thì anh ta sẽ không thể quay về được nữa.”
Trước giờ Thẩm Vị Ương yêu không phải là vì mặt nào của Lãnh Hoài Cẩn, mà là một Lãnh Hoài Cẩn hoàn chỉnh.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
“Úy Lan, cô còn manh mối nào khác không?”
Cô lo lắng nhìn Úy Lan hỏi.
Bây giờ cảm xúc của Lãnh Hoài Cẩn đã mất kiểm soát, nên cô phải mau chóng tìm được anh.
Úy Lan lắc đầu: “Tối nay Thính Phong rủ tôi đến nhà anh ấy chơi, nhưng sau khi tôi tan làm đến nhà anh ấy thì phát hiện nhà anh ấy khá bừa bộn, nên mới kiểm tra camera. Ngoài video này ra thì tôi không còn manh mối nào khác.”
“Bây giờ tốt nhất là cô nên đi tìm mấy khu bất động sản khác của Lãnh Hoài Cẩn, tốt nhất là khu có bệnh viện khoa tâm lý học ở gần đây, khả năng cao là anh ta sẽ đưa Thính Phong đến đó.”
“Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho Vệ Trạch để dò hỏi.” Thẩm Vị Ương lập tức gọi cho Vệ Trạch: “Vệ Trạch, anh có biết khu bất động sản nào đứng tên A Cẩn không? Làm ơn hãy liệt kê và giao cho tôi ngay, A Cẩn xảy ra chuyện rồi, bây giờ anh ấy đã mất tích.”
Vừa cúp máy, cô lại gọi cho Lưu Hiểu Vũ: “Anh Lưu, bây giờ anh hãy đi tìm Vũ Bách, cùng cậu ấy đến đồn cảnh sát tìm một người, nhờ bọn họ giúp đỡ trích xuất camera
của tất cả bệnh viện Đế Đô. Rồi kiểm tra từng cái một để tìm kiếm tung tích của A Cẩn. Nếu anh ấy không có ở Đế Đô thì hãy lấy Đế Đô làm trung tâm để tìm kiếm các thành phố khác, nhất định phải tìm được tung tích của A Cẩn cho tôi.”
Úy Lan nghe Thẩm Vị Ương nói chuyện điện thoại thì sửng sốt, còn tưởng mình đã nghe lầm.
“Vị Ương, tìm kiếm với quy mô lớn như vậy, hay là cô đi tìm ngài tổng thống để mở quyền hạn đi?”
Thẩm Vị Ương vừa cúp máy, Úy Lan đã lo lắng nhìn cô hỏi.
“Nếu làm như vậy, liệu chuyện của tổng giám đốc Lãnh có giấu được không?”
Thẩm Vị Ương: “Không cần phải thông qua ngài tổng thống đâu, tôi có quen một người bạn ở đồn cảnh sát cấp cao, nên cậu ấy có thể giúp.”
Người có thể mở ra quyền hạn kiểm tra camera của nhiều bệnh viện như vậy ít nhất phải là cấp bậc thiếu tá.
Chẳng lẽ là Lục Vân Sâm sao? Bây giờ, Lục Vân Sâm đang là cấp bậc thượng tá, nên cấp cho cô quyền hạn như vậy cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu là Lục Vân Sâm, lẽ ra Thẩm Vị Ương phải nói thẳng ra chứ?
“Vậy cô đi tìm trước đi, tôi sẽ đi kiểm tra tình hình trong nhà Thính Phong, rồi tìm kiếm thử xem nơi nào mà anh ta có thể tới.”
Úy Lan không hỏi thêm gì nữa, mà nói xong thì lập tức đi tới nhà Trác Thính Phong.
Thẩm Vị Ương cũng vào phòng nghỉ ngơi cởi váy và giày cao gót ra, rồi mặc bộ đồ thoải mái hơn.
“Điềm Điềm, hôm nay tôi có việc phải làm, nếu có tài liệu gì cần chữ ký của chị thì em cứ để ở đó, đợi ngày mai chị sẽ tới xem xét.”
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, cô đi đến bàn làm việc của Phạm Điềm Điềm dặn dò cô ấy vài câu.
Không đợi Phạm Điềm Điềm trả lời, cô đã xoay người rời đi.
Phạm Điềm Điềm nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô khó hiểu: “Có chuyện gì vậy? Hôm nay không có lịch trình gì mà.”
“Chẳng lẽ không có lịch trình thì cô không cho phép người ta làm chút việc riêng sao?”
Lưu Huy ngước nhìn cô ấy phàn nàn.
“Các cô gái bây giờ đều bà tám như vậy sao? Bà chủ có việc gì cũng phải nói trước với cô một tiếng, được cấp dưới như các cô đồng ý mới được sao?”
“Lo làm việc của anh đi.”
Lưu Huy đặt bản thảo trong tay xuống trước mặt cô ấy trêu chọc.
“Nói ít làm nhiều.”
Phạm Điềm Điềm bĩu môi: “Nếu tôi cũng có rộng lòng như anh Huy đây thì tốt rồi.”
“Nhưng mà anh Huy, anh có biết người phụ nữ vừa mới ở trong văn phòng của quản lý Thẩm là ai không? Cô ấy thật xinh đẹp, hơn nữa còn rất có khí chất.”
Lưu Huy mỉm cười: “Cô đang nhắc đến bác sĩ Úy phải không? Người ta là bác sĩ y khoa rất nổi tiếng, là con gái lớn trong một gia đình trí thức, tất nhiên phải có khí chất
rồi.”
Phạm Điềm Điềm: “Bác sĩ? Quản lý Thẩm bị bệnh sao?”
Lưu Huy cảm thấy hôm nay Phạm Điềm Điềm hơi kỳ lạ: “Cô thích hỏi thăm chuyện của sếp à? Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi ư? Hãy làm tốt công việc của mình đi, mấy chuyện khác không đến lượt cô nhưng tay vào đâu.”
Lúc này Phạm Điềm Điềm mới không nói gì thêm, mà chỉ nói lảng sang chuyện khác.
Một lúc sau, khi cô ấy cầm cốc nước đi đến phòng trà để rót nước đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho ai đó…
“Chị, không ổn rồi, có quá nhiều camera giám sát, mặc dù cảnh sát Liễu đã cho chúng ta thêm mấy người, nhưng tôi vẫn cảm thấy độ khả thi rất thấp như đang mò kim đáy bể, hơn nữa nếu anh rể em cải trang thì người không quen biết sẽ không không nhận ra anh ấy, tốt nhất là chị hãy nghĩ cách khác đi.”
Lãnh Hoài Cẩn đứng tên rất nhiều khu bất động sản, Thẩm Vị Ương chạy cả ngày trời đến nỗi chân sắp gãy làm đôi, vừa về đến nhà định nghỉ ngơi ăn chút cơm thì Lưu Tiểu Vũ gọi tới.
“Tiếp tục quan sát, đừng từ bỏ một tia hy vọng, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Sao cô lại không biết việc mò kim đáy bể như này sẽ mang lại hiệu quả rất thấp, nhưng cô thực sự không còn cách nào khác. Nhân cách phụ vốn rất cố chấp, lần này anh đã hạ quyết tâm tiêu diệt nhân cách chính nên cô phải mau chóng tìm được anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!