Chắc chắn Thân Khiết có ý với Lãnh Hoài Cẩn.
Nghĩ cũng đúng, một người đàn ông đẹp trai có tiền có quyền, lúc mình còn là một ngôi sao vô danh tiểu tốt lại nâng đó mình lên thành ngôi sao lớn, mình không cảm kích
động lòng mới là điều không bình thường.
Nói cho cùng, là do Lãnh Hoài Cẩn không giữ đức hạnh, trêu ghẹo con gái khắp nơi.
Thẩm Vị Ương bực bội nghĩ, Thân Khiết lén liếc nhìn Lãnh Hoài Cẩn khiến cô như nghẹn ở họng, cảm thấy mình như chìm trong hũ giấm lâu năm.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn sắc mặt của cô, ánh mắt không khỏi mang theo ý cười.
“Nghi thức khai mạc rất quan trọng, phu nhân tổng thống cũng mong cô Thân thể hiện tốt, phát huy văn hóa nước A chúng ta.”
Anh nói với Thân Khiết rất xa cách, bàn tay to lớn đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Vị Ương, hai người trông rất thân mật.
“Tôi và vợ tôi cũng xem, không chỉ chúng tôi mà hôm nay tất cả khách đến tham dự đều xem, phiền cô Thân hãy chuyển lời cổ vũ của tôi cho cô giáo Dương Bình, tôi rất mong chờ sân khấu của cô giáo Dương Bình.”
Anh vòng vo thế để rũ sạch quan hệ mập mờ của hai người trước mặt vợ mình, khiến Thân Khiết nghe xong khuôn mặt tái nhợt.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lãnh, em sẽ chuyển lời.”
Cô ấy cố gắng nở nụ cười nói với Lãnh Hoài Cẩn, sau đó rời đi cùng trợ lý của mình.
“Cô giáo Dương Bình?” Đợi Thân Khiết đi rồi, Thẩm Vị Ương mới tò mò hỏi Lãnh Hoài Cẩn, cứ tưởng là tai mình có vấn đề: “Anh đang nói cô giáo Dương Bình với trình độ múa dân gian rất cao siêu đó sao?”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Là bà ấy, bà ấy múa chính hôm nay, Thân Khiết là học trò của bà ấy, hôm nay đến nhảy cặp thôi.”
Hóa ra là thế.
Cô đã nói mà, nơi long trọng thế này sao lại để ngôi sao giải trí ra nhảy múa được.
Không phải nói ngôi sao giải trí không tốt, nhưng ngôi sao bây giờ phải chạy rất nhiều show, không ai có thể múa suốt mười năm như một, không ngừng nâng cao khả
năng vũ đạo của mình như cô giáo Dương Bình.
Chuyện chuyên môn đương nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp, chỉ có nghệ thuật gia trình độ cao siêu như cô giáo Dương Bình mới đảm đương được trường hợp chính thức như thế này.
Có điều đã lâu hai người không gặp, không biết bây giờ bà ấy như thế nào rồi…
“Thân Khiết có thể đến buổi khai mạc vũ hội này là vì cô ấy là học trò của cô Dương, cô Dương rất thích cô ấy, không phải anh nhờ quan hệ bảo cô ấy tới.”
Cô đang ngẩn người nghĩ chuyện của cô giáo, Lãnh Hoài Cẩn lại tưởng cô ghen nên giận, tưởng mình cung cấp tài nguyên cho Thân Khiết nên giải thích ngay.
Không ngờ câu này anh lại tự đào hố cho mình.
Thẩm Vị Ương khẽ liếc nhìn anh, nở nụ cười nhìn không rõ tâm trạng: “Anh còn biết cả chuyện quan hệ của cô ấy và cô Dương rất tốt, anh hiểu rõ cô Thân quá nhỉ?” Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới nhận ra mình vừa hố to, lập tức giải thích rõ ngọn nguồn chuyện quen biết giữa mình và Thân Khiết cho Thẩm Vị Ương nghe.
“Lúc anh biết Thân Khiết, điều kiện của cô ấy không tốt thật, ở buổi tiệc làm người rót rượu bị người ta bắt nạt, lúc đó em và Cố Trường Đình ra nước ngoài, ngày nào anh cũng nhớ em, lo cho em, cô ấy trông lại giống em, anh thấy một người giống em bị bắt nạt nên tiện thể giúp cô ấy, sau đó biết cô ấy chỉ là một diễn viên nhỏ, sống rất khó khăn nên giúp cô ấy thêm một chút, mong là cô ấy dễ sống hơn trong giới này.”
Chỉ là cuộc gặp gõ của anh và Thân Khiết như kịch bản phim thần tượng, nhưng cái gọi là phim thần tượng chỉ có các em gái mới động lòng.
Đối với anh mà nói, người con gái anh yêu hoàn toàn không phải kiểu con gái yếu đuối chỉ biết khóc bị người ta gây khó dễ như Thân Khiết, Thẩm Vị Ương anh yêu là cô gái dám yêu dám hận.
Từ khi biết cô năm mười tám tuổi, sau này trải qua nhiều chuyện như thế, cô đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, không ai có thể thay
thế được.
“Vị Ương, anh chỉ tiện tay giúp cô ấy, hoàn toàn không có khúc mắc tiền tình gì với cô ấy cả, em phải tin anh chứ, trừ em ra anh chưa từng để ý đến cô gái nào
khác.”
Đã uống loại rượu mạnh nhất thế gian, sao anh còn hứng thú thưởng thức rượu trắng chứ.
Thân Khiết dù tốt đến mấy cũng không phải là Thẩm Vị Ương.
Dù Thẩm Vị Ương có nhiều khuyết điểm hơn nữa, anh cũng chỉ yêu mình cô.
Huống hồ trong mắt anh cô không có khuyết điểm, tính cách, tài năng, vẻ ngoài đều đúng gu của anh.
“Được rồi, em chỉ thuận miệng nói thôi, anh lải nhải nhiều thế không thấy phiền à?”
Ánh mắt chan chứa tình cảm của anh làm Thẩm Vị Ương thấy sến rện, lập tức ngượng ngùng lầm bầm, làm dịu đi sự mất tự nhiên trong lòng mình.
Sau đó cô đẩy cái tay anh khoác bên eo cô làm người cô nóng bừng, đỏ mặt đi về phía hội trường khai mạc vũ hội.
Tiết mục giao lưu văn hóa lần này được tổ chức ở thảo nguyên một tỉnh nào đó, chỗ nào cũng có nét văn hóa riêng có của từng quốc gia, thậm chí còn có một cái chuồng ngựa rộng lớn, lớn hơn chuồng ngựa của Tùy Giản ở Đế Đô rất nhiều, bầu trời bao la như thể khi cưỡi ngựa có thể hái được một đám mây trên trời xanh.
Đi dạo trên thảo nguyên bao la như thế này, con người cũng cảm thấy cõi lòng rộng mở hơn.
Lúc đến hội trường lộ thiên nơi khai mạc, Chris nhìn thấy Thẩm Vị Ương thì đến ôm cô một cái, lúc thả cô ra lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn giết ra bã.
Nhà thiết kế trang sức nào đó hoảng hốt, lúng túng cười gượng: “Tôi và Vị Ương chỉ là bạn bè.”
Thẩm Vị Ương đi theo anh ta ngồi bên cạnh: “Đừng để ý đến anh ấy, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
Lúc cô thấy Haya và Thân Khiết còn chưa xụ mặt nữa, anh dựa vào cái gì mà xụ mặt với bạn của mình.
Lãnh Hoài Cẩn vốn định đi theo, nhưng Lãnh Diệp đến tìm anh đi gặp nguyên thủ những quốc gia khác, lúc này anh không thể không đi theo.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới có thể yên tâm ôn chuyện với Chris.
Điều duy nhất làm cô không vui là không biết Chris có thân phận gì ở nước Y mà ngồi trong khán đài khu vực hoàng thất nước Y, hàng thứ hai phía sau có Haya đang ngồi.
Vì nữ hoàng điện hạ cũng ở đây nên Haya thành thật hơn nhiều, nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cảm giác mình như có gai sau lưng, lấy gương ra soi sửa sang lại để liếc nhìn,
quả nhiên thấy Haya sắc mặt không tốt thỉnh thoảng trừng mắt nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!