Cả người Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy không thoải mái khi bị cô nhìn chằm chằm, bàn tay đang bóc tôm của anh từ từ dừng lại.
Thân Khiết cũng lên tiếng nhắc nhở, nhìn cô và cười gượng nói: “Tuổi của em vẫn còn nhỏ, cho nên những chàng trai em gặp đương nhiên cũng không quá trưởng
thành.”
Thẩm Vị Ương càng cười tươi hơn, ánh mắt vẫn không hề xê dịch khỏi khuôn mặt của Lãnh Hoài Cẩn: “Cho nên, bây giờ em nghĩ rằng em nên thích một người đàn ông trưởng thành giống như anh rể, mặt mũi cũng đẹp trai tí để dằn mặt đám trẻ trâu kia.”
“Anh ăn xong rồi, hai người từ từ nói chuyện đi.”
Cuối cùng Lãnh Hoài Cẩn cũng bị cô gái hư này làm cho mất hết hứng ăn, không thể ăn nổi nữa, đứng dậy rời khỏi đó.
Thân Khiết chỉ mong sao anh mau chóng rời khỏi, đừng ở lại đây để Thẩm Vị Ương tán tỉnh.
“Vậy anh đi nghỉ ngơi trước đi, em cùng với em họ của em ăn tối xong thì sẽ lên với anh.”
Thẩm Vị Ương nhìn người đang dùng cơ thể mình nói ra hai chữ “với anh” nghe như gái bán dâm, dạ dày như cuộn lên, chỉ chực chờ nôn ngược ra ngoài.
Cơ thể này đã bị người phụ nữ nham hiểm ghê tởm kia vấy bẩn, cô không cần nó nữa, cũng sẽ không để Lãnh Hoài Cẩn chạm vào nữa.
Cô siết chặt hai tay, nghĩ cách làm sao để ngăn cản cuộc sống vợ chồng của họ.
Đây không còn là cô nữa, nếu Lãnh Hoài Cẩn lại chạm vào cô thì chính là ngoại tình.
“Làm sao vậy, chẳng phải vừa rồi em rất hả hê sao? Sao bây giờ em lại không nói gì nữa rồi, không phải đang nghĩ là đợi lát nữa chị sẽ lên với anh rể em sao?”
Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Thẩm Vị Ương, Thân Khiết biết ngay những gì đang diễn ra trong lòng cô, vì vậy không hề nể nang mà mở
miệng chọc kháy cô.
Nụ cười đã tắt hẳn trên khuôn mặt của Thẩm Vị Ương, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh tởm, nhìn cô ta: “Cô làm tôi cảm thấy buồn nôn”
Thân Khiết không quan tâm lời cô, vẫn đắc ý nói: “Mấy ngày trước làm tang lễ cho Khương Niệm Đồng, anh ấy không có tâm trạng chạm vào chị, nhưng đêm nay chắc
chắn sẽ không như vậy. Dựa theo mức độ mê mẩn của anh ấy với cơ thể này, em họ đoán xem tối nay anh ấy sẽ muốn mấy hiệp với chị nào?”
Cô vừa dứt lời, Thẩm Vị Ương hất thẳng ly nước cam trong tay lên mặt cô ta.
Cô nghiến răng tức giận nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn không cần mặt mũi đang đứng trước mặt: “Thân Khiết, cô cần sĩ diện nữ không hả? Nếu anh ấy không yêu tôi, cô cho rằng anh ấy sẽ thích cô của hiện tại sao? Cho dù cô có cướp đi thân xác của tôi, thì cô cũng chỉ là một vật thay thế đáng thương mà thôi, đồ giả suy cho cùng thì vẫn
là giả, điều anh ấy thích từ trước đến nay không phải chỉ là cơ thể của tôi thôi đâu.”
Thân Khiết rút khăn giấy ở bên cạnh, không nhanh không chậm lau nước cam trên mặt mình, vẫn đắc ý cười: “Thẹn quá hóa giận rồi à? Thật hay giả gì nữa? Bây giờ chỉ có tôi có vẻ ngoài ban đầu của Thẩm Vị Ương, anh ấy sẽ chỉ tin rằng tôi là Thẩm Vị Ương, chỉ cần tôi là Thẩm Vị Ương, anh ấy sẽ luôn yêu thương tôi bao dung tôi, bất kể cô
không phục ra sao, cô cũng chỉ có thể nhìn tôi dùng cơ thể của cô để làm tình với người đàn ông của cô.”
“Bép–!”
Thẩm Vị Ương không thể chịu đựng nổi nữa, thẳng tay tát vào mặt cô ta.
Người phụ nữ không biết xấu hổ này đã nhiều lần thách thức khả năng kiềm chế của cô, nếu cô không đánh cô ta, cô sẽ không phải là Thẩm Vị Ương.
Đương nhiên, Thân Khiết không phải là đối thủ của cô, sau khi nhận cái tát này, cô ta không có lực để đánh trả.
Nhưng cô ta có sự yêu thương của Lãnh Hoài Cẩn là đủ rồi.
“Cô Diệp, cô nói như vậy là có ý gì, Vị Ương đắc tội với cô ở đâu sao?”
Lãnh Hoài Cẩn nhớ ra mình để quên một ít tài liệu trong túi hồ sơ bên ngoài nên đi xuống lấy, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Chiêu Chiêu tát thẳng vào mặt của “Thẩm Vị
Ương“.
Lãnh Hoài Cẩn không thể chịu được việc vợ anh bị đánh trước mặt anh.
“Nếu đã khiến cô Diệp không hài lòng khi ở lại đây, vậy thì chúng tôi cũng không giữ nổi cô Diệp đây nữa, mời cô rời khỏi đây cho.”
Bảo Diệp Chiêu Chiêu tự mình ra ngoài, cũng là vì anh muốn giữ thể diện cho “Thẩm Vị Ương“.
Bản thân Thân Khiết cũng không muốn để lại quả bom hẹn giờ này ở đây, nên khi Lãnh Hoài Cẩn bảo Thẩm Vị Ương rời đi, cô ta không hé lời nào.
Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn nhìn nhau, khi thấy trong mắt anh tràn đầy sự chán ghét nhìn mình, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.
“Được, tôi đi.”
Cô nghiến răng nhìn anh nói, sau đó xoay người bỏ đi.
Nhưng xoay người chưa đi được mấy bước thì cô đã ôm bụng từ từ ngã xuống đất.
Người phụ nữ này lại muốn gây rắc rối gì nữa đây?
Thân Khiết lo lắng suy nghĩ trong đầu.
Nhưng bây giờ thân phận của cô là em họ của cô ta, cô đã ngã xuống đất như thế này, cô ta không thể làm ngơ không quan tâm.
Cô ta từng là một diễn viên, nên biết rất rõ cái gọi là diễn xuất nhập vai vào thời điểm này là gì.
Trước khi Lãnh Hoài Cẩn nghi ngờ, cô ta lập tức đi tới nhìn Thẩm Vị Ương, đồ cô dậy với vẻ mặt lo lắng rồi hỏi: “Chiêu Chiêu, em sao vậy? Chiêu Chiêu.”
Thẩm Vị Ương ôm bụng, đau đớn nhìn cô ta nói: “Chị họ, bụng em đau quá, có thể là nạo phẫu thuật làm không sạch sẽ, chị biết đấy, em không có tiền, em chỉ có thể làm ở các phòng khám nhỏ thôi.”
Thân Khiết: “”
Người phụ nữ này thực sự đang diễn.
“Chị họ, chị họ, em đau quá.” Cô vừa đau đớn vừa đáng thương nhìn Thân Khiết, bộ dạng một giây tiếp theo như muốn ngất đi vì đau đớn, sau đó vẫn rất đáng thương
nói với cô ta: “Chị họ, em xin lỗi, thực sự xin lỗi, vừa rồi do em quá khó chịu cho nên mới nổi giận với chị, em biết mình sai rồi, xin hãy thứ lỗi cho em và giúp đưa em đến
bệnh viện, được chứ?”
Cô khóc đáng thương như vậy, nếu như cô ta vẫn cứ thờ ơ như thế này, chắc chắn Lãnh Hoài Cẩn sẽ nghi ngờ.
Thân Khiết vô cùng oán hận Thẩm Vị Ương. Con ả đạo đức giả này!
Nhưng dù trong lòng có oán hận, bây giờ cũng chỉ có thể phối hợp diễn xuất cùng với cô: “Em nói gì vậy chứ? Chị là chị họ của em, đương nhiên chị sẽ đưa em đến bệnh viện rồi, chị sẽ không bỏ mặc em không quan tâm.”
“Anh sẽ đưa cô ta đến bệnh viện.”
Kết quả là cô vừa nói xong, Lãnh Hoài Cẩn đã đi tới nói.
Anh cúi đầu cẩn thận nhìn Diệp Chiêu Chiêu, muốn biết bây giờ người phụ nữ này lại muốn giở trò gì.
Nhưng có một điều là, anh tuyệt đối không thể để Vị Ương đưa cô đến bệnh viện một mình.
Anh không yên tâm khi “Thẩm Vị Ương” một mình đưa Diệp Chiêu Chiêu đến bệnh viện, mà “Thẩm Vị Ương” lại càng không yên tâm về việc anh đưa Diệp Chiêu Chiêu đến bệnh viện.
“Không cần đâu, A Cẩn, sao có thể làm phiền anh đưa em họ của em đến bệnh viện được? Bây giờ muộn như vậy, em cũng không muốn làm phiền anh.”
Thân Khiết ngăn cản ngay lập tức.
Nhưng không ai có thể thay đổi quyết định của Lãnh Hoài Cẩn: “Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đưa cô ta đến bệnh viện khám xem sao.”
Sau khi nói xong, anh lại kéo cô ta sang một bên, tiếp tục nói: “Nếu em đi, anh sợ cô ta lại khóc lóc om sòm làm khó em, anh sẽ không phải lo lắng cho thể diện của em
nếu anh đi một mình với cô ta, ngược lại, cô ta cũng sẽ yên phận hơn. Em nên ở nhà xử lý vết thương trên mặt trước, tiện thể anh tìm Trác Thính Phong mang thuốc về cho
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!