“Đang nghĩ gì, cảm giác quay phim đêm nay thế nào?”
ốc Thẩm Vị Ương ngẩn người nghĩ đến chuyện của Thân Khiết thì chợt Lộ Ôn Châu đi tới hỏi.
“Cũng còn may.” Cô nhẹ giọng trả lời, sau đó hỏi thăm Lộ Ôn Châu: “Chỉ là chưa tìm thấy cô Thân, đêm nay cô ấy không cần quay bổ sung sao? Đây là lần đầu tiên tôi quay phim nên không hiểu cái này lắm, bây giờ có kỹ thuật gì có thể trực tiếp đổi mặt mà không bị nhìn ra sao?”
Cô thỉnh giáo Lộ Ôn Châu với dáng vẻ người mới đóng phim.
Lộ Ôn Châu cũng không nghĩ nhiều, giải thích cho cô: “Dựa theo cảnh quay đã tính toán ban đầu thì bây giờ cần quay bù, không có vụ dùng AI đổi mặt, như vậy có khác nào cắt bỏ đâu? Mà làm thế thì vô trách nhiệm quá. Có điều đêm nay Thân Khiết nói có chuyện xin nghỉ, vì vậy không quay được.”
Thân Khiết xin nghỉ rồi.
Là không thể tới hay là không tới được?
Thẩm Vị Ương hỏi tiếp: “Vậy mấy ngày nay cô ấy cũng xin nghỉ sao? Anh gặp cô ấy chưa?”
Lộ Ôn Châu thấy cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, có hơi thắc mắc: “Chiêu Chiêu, cô đây là…”
Thẩm Vị Ương phản ứng lại, giải thích: “Bởi vì tôi là người hâm mộ của cô Thân Khiết, lần này còn may mắn được làm thế thân của cô ấy như vậy, cho nên tôi muốn gặp cô Thân Khiết xin cô ấy chữ ký.”
“Thì ra như vậy.” Lộ Ôn Châu tỏ vẻ thấu hiểu: “Có điều phim mới cũng mới khai máy mấy ngày nay, nghe đâu Thân Khiết luôn xem kịch bản trong khách sạn, tôi chưa từng gặp cô ấy, trước đó tôi và cô ấy cũng không quen, nếu không thì tôi đã giới thiệu cho cô rồi.”
Luôn ở trong khách sạn xem kịch bản sao?
Chưa từng ra ngoài sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy cô cần phải đi xem cho rõ.
“Đạo diễn Lộ, anh có biết cô Thân Khiết ở đâu không? Tôi muốn tới khách sạn bên đó thăm, nói không chừng còn may mắn gặp được cô ấy.”
Sau khi Lộ Ôn Châu nói cho cô nơi ở của khách sạn, cô cũng không vội vàng đi qua, mà đợi khi thanh toán tiền lương và được trả tiền lương mới rời đi. Sau đó cô dùng
điện thoại công cộng liên lạc với Lý Dương, chia một nửa số tiền lương cho anh ta.
Sau khi đếm phát hiện còn nhiều hơn một nghìn.
Hơn một trăm có lẽ là đếm sai, hơn một nghìn thì không thể.
Lý Dương không hiểu ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Chiêu Chiêu, chuyện gì đây, chuyện này là sao? Sao còn hơn một nghìn tệ vậy, nhiều tiền như vậy, không phải cô đếm sai chứ?”
“Không sai, tôi muốn nhờ anh Lý giúp tôi một việc.”
Thẩm Vị Ương tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ta nói.
“Là đạo diễn Tiền ban ngày chúng ta gặp ấy, bây giờ ông ta bảo tôi tới khách sạn gặp ông ta, nhưng mà tôi sợ xảy ra chuyện, cho nên muốn xin anh ở đây chờ tôi, nếu lát nữa tôi còn chưa ra thì nhờ anh giúp gọi cho số này tới cứu tôi.”
Cô giao cho anh ta một tờ giấy, trên đó viết chính là số điện thoại của Lãnh Hoài Cẩn.
Lý Dương phân vân một lát rồi nhận lấy.
Tổng giám đốc Tiền kia quả thực mưu mô xấu xa. Nhưng mà chuyện này ở Hoành Điểm rất bình thường, Lý Dương và Thẩm Vị Ương không thân không quen, bảo anh ta
giúp Thẩm Vị Ương đắc tội tổng giám đốc Tiền, hình như không tốt lắm.
Thẩm Vị Ương thấy anh ta do dự, lập tức bổ sung thêm: “Anh yên tâm, đợi đêm nay tôi tránh được một kiếp, tôi sẽ trở thành nữ chính trong phim đạo diễn Lộ, đến lúc đó
tôi giúp anh một vai được không?”
Quả nhiên chỉ có ích lợi mới là vĩnh hằng.
Người luôn lượn lờ ở Hoành Điếm nhưng rất khó chiếm được một vai như Lý Dương đây đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Anh ta lập tức đồng ý, nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Chiêu Chiêu cô yên tâm, tôi ở đây chờ cô.”
Sau khi nói cẩn thận với Lý Dương, Thẩm Vị Ương đi tới một quán cà phê internet gần khách sạn trước, xâm nhập hệ thống quản lý khách sạn kia, sau khi tìm được căn phòng Thân Khiết ở, cô dùng số tiền bốn nghìn tệ còn lại của mình đặt một phòng rồi đường hoàng đi lên tầng.
“Cô Thân, xin hỏi cô Thân có ở đây không? Đạo diễn Lộ nói nhiều ngày chưa gặp cô rồi, bảo tôi đi qua gọi cô đêm nay cùng đi ăn.”
Đi đến cửa phòng Thân Khiết, Thẩm Vị Ương khế gõ cửa và đổi giọng.
Bên trong không chút động tĩnh.
Lúc cô cho rằng không có Thân Khiết ở đây, đang chuẩn bị tay trắng trở về thì cửa phòng khẽ mở ra…
Sau đó cô lập tức nhìn thấy Thân Khiết với nước da nhợt nhạt và đôi mắt lờ đờ, như thể cô ta vừa uống thuốc.
Lúc mới nhìn khá giống một ma nữ, trên người còn có mùi kỳ lạ, khiến cô sợ hãi nhảy dựng lên.
“Cô là ai, tìm tôi có việc sao?” Thân Khiết hỏi cô.
Biết nói chuyện.
Lẽ nào thật sự có một linh hồn con người khác bám vào người cô ta rồi sao?
Là ai cơ chứ?
Thấy dáng vẻ hững hờ của cô ta, giống như quả thực không quen biết cô.
Thẩm Vị Ương hoài nghi suy nghĩ.
“Tôi là trợ lý đạo diễn Lộ Ôn Châu, đạo diễn Lộ bảo tôi qua gọi cô đi ăn bữa cơm, anh ấy bảo muốn thảo luận một chút.”
“Vào đây nói đi, bên ngoài có người.” Ánh mắt cô ta trống rỗng nhìn cô nói.
Cô ta là ngôi sao, sẽ có rất nhiều fan cuồng, đứng ở cửa nói chuyện bị người ta nhìn thấy quả thực không tốt.
Lúc này Thẩm Vị Ương không nghĩ nhiều, cứ vào phòng cùng cô ta đã.
Nhưng mà sau khi đi vào bên trong có ngọn đèn nhàn nhạt, cô bỗng phát hiện làn da Thân Khiết tái nhợt đến mức đáng sợ, quan trọng hơn chính là trên cổ cô ta hình
như có vết đỏ hồng, giống như dấu vết bị trói.
“Thân Khiết, cổ cô…”
“A! Cứu mạng! A…”
Không đợi cô hỏi, Thân Khiết đã xoay người duỗi tay nắm lấy tay Thẩm Vị Ương đặt lên cổ cô ta, sau đó hét lên.
Thẩm Vị Ương biết mình bị hãm hại muốn đẩy cô ta ra lập tức rời đi, nhưng đã có hai cô gái sau khi nghe được tiếng hét chói tai lập tức xông vào cửa.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang giơ hai tay bóp cổ Thân Khiết, sau đó cũng lập tức hét ầm lên.
“Thả cô ấy ra, cô thả cô ấy ra.”
Một trong những cô gái trong đó khá có lòng chính nghĩa lập tức tiến lên đẩy cô ra.
Cô cũng hoảng sợ thả tay ra, lùi về phía sau mấy bước.
Vừa nãy khi hai cô bé kia tiến vào, Thân Khiết đã nở nụ cười lạnh lẽo đầy khủng bố với cô, giống như một con rối bị mắc kẹt trong địa ngục.
Cô cũng xác định được lúc hai tay của cô đụng vào cổ cô ta, cơ thể cô ta rất lạnh.
Giống như xác sống.
Xác sống?
Đây sao lại là xác sống được?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!