Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“A Cẩn, anh đang suy nghĩ cái gì đó, anh lo lắng cho Chiêu Chiêu sao?” 

Trên đường trở về, Lãnh Hoài Cẩn vẫn luôn im lặng, Thân Khiết thấy mà xót ruột, sợ anh phát hiện ra điều gì lập tức nắm lấy tay anh hỏi. 

Lãnh Hoài Cẩn vỗ vỗ tay cô ta trấn an nói: “Không có gì, chỉ là hơi kinh ngạc Diệp Phù Tô là bạn trai em họ em.” 

“Họ Diệp rất hiếm, hai người đều là họ Diệp, giữa bọn họ có quan hệ gì sao?” 

Thân Khiết thuận miệng nói bừa: “Mẹ của Chiêu Chiêu từng là người làm trong nhà họ Diệp, sau này nhà họ Diệp thấy em ấy dễ thương nên nhận em ấy làm con gái 

nuôi. Bố em ấy mất sớm nên mẹ của Chiêu Chiêu quyết định nhận em ấy là con gái nhà họ Diệp, cố gắng lấy lòng nhà họ Diệp, sau này gia đình đó cũng thật lòng yêu thương Chiêu Chiêu, nhưng em ấy vẫn… Haiz, mới vừa thành niên đã quyến rũ Diệp Phù Tô rồi bỏ học, chuyện này em ấy cũng không dám để nhà họ Diệp biết.” 

Con của Diệp Chiêu Chiêu thực sự là của Diệp Phù Tô sao? 

Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy cảm giác khó chịu lại lần nữa dâng lên. 

Thân Khiết cẩn thận đánh giá vẻ mặt của anh, chậm rãi mở miệng hỏi: “A Cẩn, người bị Diệp Chiêu Chiêu bóp chết lần này là Thân Khiết. Không phải trước đây anh và Thân Khiết có quan hệ không tồi sao? Anh định tính toán xử lý chuyện này như thế nào?” 

Ngoài mặt cô ta không quan tâm mình sẽ là ai, hay liệu cô ta có phải giả làm cuộc sống của người khác trong suốt quãng đời còn lại hay không. Nhưng thật ra trong lòng vẫn là vô cùng để ý. 

Cô ta vẫn muốn biết liệu anh có cảm thấy thương tâm khi con người thật của mình vì một lý do nào đó mà chết đi hay không. 

Nhưng sự lạnh nhạt cùng tuyệt tình của anh chỉ khiến cô ta tổn thương. 

“Anh đã nói với em rồi, anh và cô ấy tình cờ gặp nhau, giúp đỡ lẫn nhau, sống chết có số, chuyện của cô ấy cứ để cho cảnh sát giải quyết.” 

Đây là không quan tâm đến cái chết của cô ta, chứ đừng nói đến ai đã giết cô ta. 

Lãnh Hoài Cẩn, anh có một trái tim thật sắt đá! 

Thân Khiết vẫn khó tránh khỏi cảm thấy đau đớn trong lòng. 

Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mình Thẩm Vị Ương, nếu không phải bây giờ mình chiếm thân thể của cô ta, anh sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn mình thêm một lần. 

“Em làm sao vậy?” 

Nhận thấy sự khác thường của cô ta, Lãnh Hoài Cẩn nghi ngờ hỏi. 

Thân Khiết nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình nói: “Chỉ là có chút xúc động mà thôi, em cũng đã từng gặp Thân Khiết một lần. Không ngờ hiện tại lại bị em họ em hại chết một cách thê thảm như vậy.” 

“Mặc dù em không muốn em họ của mình phải ngồi tù, nhưng Thân Khiết cứ như vậy chết dưới tay em ấy, em cảm thấy rất đáng sợ. Nếu không dạy cho em ấy một bài học, có lẽ sau này em ấy sẽ làm những việc quá đáng hơn.” 

Lãnh Hoài Cẩn nghe cô ta nói như vậy thì nhìn cô ta vài lần, khiến Thân Khiết thầm phát hoảng. 

Cô ta có chút chột dạ nhìn anh lúng túng hỏi: “A Cẩn, anh, anh nhìn em như vậy là có ý gì?” 

Lãnh Hoài Cẩn: “Không sao, chuyện của Thân Khiết sẽ do công ty và người thân của cô ấy xử lý, Diệp Chiêu Chiêu còn có Diệp Phù Tô trợ giúp, chuyện này em không cần lo lắng.” 

Trên thực tế anh đã nghi ngờ. 

Anh không tin Diệp Chiêu Chiêu thật sự giết Thân Khiết, với kỹ năng của cô ta căn bản sẽ không cần làm rùm beng lên như vậy mới có thể giết chết một người. Mà vừa rồi “Vị Ương” hỏi mình có quan hệ Thân Khiết hay không, dường như cô quan tâm quá mức đến Thân Khiết, không còn tin vào người em họ của mình nữa. 

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, nhưng anh lại luôn cảm thấy rằng cô rất muốn tống Diệp Chiêu Chiêu vào tù và phải chịu trách nhiệm về những việc 

mình đã làm. 

“Em đã nói rồi, em mới là Thẩm Vị Ương thật, Thẩm Vị Ương mà anh nhìn thấy bây giờ thật ra là Thân Khiết, cô ta đã chiếm đoạt cơ thể của em.” 

này. 

Những gì Diệp Chiêu Chiêu đã nói lại vang lên trong đầu anh, làm anh không khỏi suy tư, và cũng bắt đầu nghiêm túc tự xem xét mức độ đáng tin của những lời nói 

Trên thế giới này, thật sự tồn tại chuyện kỳ lạ như vậy sao? 

Không biết Diệp Phù Tô đã nói gì với Liễu Hoài Xuyên, mà chỉ một chút sau đã đưa cô rời khỏi đồn cảnh sát. 

“Vừa rồi anh nói gì với Liễu Hoài Xuyên thế?” 

Ngồi trong xe của Diệp Phù Tô rời khỏi đồn cảnh sát, Thẩm Vị Ương nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy đề phòng. 

Diệp Phù Tô khẽ mỉm cười nói: “Anh giúp em ra ngoài, em không nói được câu cảm ơn à?” 

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai tay, ngồi im re. 

Lúc này Diệp Phù Tô mới không trêu chọc cô nữa, sắc mặt hơi lạnh lẽo đi vài phần: “Anh giúp em ra đây, không phải để em mặt nặng mày nhẹ với anh.” 

Thẩm Vị Ương cười lạnh: “Thế hả? Thế anh Diệp muốn gì ở tôi? Chẳng lẽ còn muốn tôi ba quỳ chín lạy cảm tạ anh sao? Diệp Phù Tô, anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Bị anh bán đứng còn phải trả tiền cho anh nữa hả?” 

Ngay cả bác sĩ cũng không nhìn ra được vấn đề gì thì ngoại trừ Diệp Phù Tô sẽ không có người nào khác có thể làm được. 

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” 

Thẩm Vị Ương cố nhịn lửa giận, mất kiên nhẫn hỏi anh ta. 

Diệp Phù Tô đưa cho cô một chai nước, còn chu đáo vặn nắp cho cô: “Uống chút nước cho bình tĩnh trước đã.” 

“Tôi không thể bình tĩnh được!” 

sắc. 

Cô giơ tay lên, trực tiếp hắt thẳng nước trong chai vào mặt hắn sau đó đập cái chai xuống sàn xe. 

“Diệp Phù Tô, chơi đùa tôi như vậy có thú vị không? Anh rốt cuộc định làm cái gì hả? Anh nói cho tôi biết đi!” 

Cô sắp phát điên lên vì cảm giác ngột ngạt này, đến mức không thể kiểm soát được cảm xúc nữa. 

Bị thay đổi thân xác, bị vu oan thành tội phạm giết người, tất cả đều là do anh ta ban tặng, bây giờ sao cô có thể bình tĩnh nói chuyện với anh ta được chứ? Nhưng Diệp Phù Tô vẫn bình tĩnh nhìn cô, thậm chí còn nhẫn nhịn, ưu nhã lấy khăn giấy ra lau vết nước trên mặt mình. 

Sau khi lau sạch vết nước trên mặt và trên người, anh ta mới thong thả ung dung mở miệng: “Gây chuyện đủ chưa?” 

Thẩm Vị Ương cũng đã dần dần bình tĩnh lại, nhưng khi nghe anh ta hỏi như vậy vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Anh cảm thấy tôi đang gây chuyện với anh sao?” 

Trên đời làm sao có loại người ghê tởm như vậy chứ? Rõ ràng là anh ta hại cô trước, kết quả bây giờ còn nói cô mới là người gây chuyện. 

Anh ta hại cô một vố đau như vậy, chẳng lẽ cô không được tức giận sao? Đến bây giờ anh ta còn cho rằng cô mới là người gây chuyện? 

Diệp Phù Tô đặt tay lên trên đầu cô, khi cô vừa định tránh ra thì đột nhiên phát hiện trước mắt mình chỉ có hai màu đen trắng, thế giới giống như đồng loạt mất đi màu 

Cô đông cứng lại. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận