“Bước ra đây đi, cô đã đi theo tôi cả một đường rồi, thật sự coi tôi là thằng ngốc sao?”
Trước khi Tưởng Gia Tân bước vào tòa nhà khu điều trị nội trú của bệnh viện, anh ta dừng lại và nói với Thẩm Vị Ương vẫn luôn đi theo anh ta.
Thẩm Vị Ương lúc này mới bất đắc dĩ bước ra, cô có hơi xấu hổ: “Xin lỗi, tôi..”
“Chuyện này không liên quan đến tôi.” Mặt Tưởng Gia Tân vô cảm cắt ngang lời cô: “Cô làm gì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn dính dáng gì đến cô cả.”
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, thông suốt như có thể nhìn thấu lòng người.
Bình thường Thẩm Vị Ương đã quen nhìn dáng vẻ Tưởng Gia Tân không đàng hoàng, anh ta bỗng trở nên nghiêm túc như vậy, làm cho cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ
còn rất không quen.
“Đạo diễn Tưởng, nếu tôi có chỗ nào không đúng, mong anh có thể nói rõ cho tôi.”
Cô đã nhận thấy từ lâu rằng Tưởng Gia Tân đầy thù địch với cô, nhưng cô không thể hiểu tại sao.
Cô và Lộ Ôn Châu chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường, thậm chí lúc bình thường gặp mặt ăn cơm cũng là đoàn phim, hai người chưa bao giờ lén gặp nhau, dù Tưởng Gia Tân thích Lộ Ôn Châu đến mấy thì cũng không đáng chỉ vì thế mà có ác cảm với cô.
Tưởng Gia Tân cười lạnh nhìn cô: “Cô đã làm quá nhiều chuyện sai trái đi.”
Nói xong, anh ta lại bắt đầu xoay người đi vào khu nội trú.
”
“Nếu cô còn đi theo tôi, tôi sẽ trực tiếp nói với nhà họ Lãnh, sau này đến bệnh viện này cô cũng không thể bước chân vào.”
Người ta đã chán ghét mà nói thẳng với cô như thế, Thẩm Vị Ương cũng có tự trọng, không thể lại lì lợm la liếm tiếp tục đi theo.
Nhưng cô thật sự rất lo lắng cho A Cẩn.
Phòng bệnh riêng của anh chắc chắn đã thay đổi, nếu không đi theo Tưởng Gia Tân thì hoàn toàn sẽ không biết anh ở phòng nào.
“Ngày đó, anh Cẩn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chị, chị thật sự không biết một chút nào sao?”
lâu.
“Chuyện không nên hỏi thì không được hỏi.”
Lúc này, một giọng nói phụ nữ quen thuộc truyền đến, Thẩm Vị Ương quay đầu thì thấy Lãnh Hoan và Lãnh Linh Lung đang đi đến đây.
Lãnh Linh Lung mặc một bộ vest chuyên nghiệp đơn giản, trông cô ta cũng không có dáng vẻ phấn chấn hăng hái của người đã thực hiện được ước nguyện ấp ủ từ
Ngược lại, Lãnh Hoan trang điểm thục nữ hơn so với trước kia rất nhiều, nhìn ra dáng một cô gái ngoan, không biết đã xảy ra chuyện gì, phảng phất như những góc
cạnh được mài nhẵn bỗng chốc trưởng thành hơn.
Hai cô ấy chắc hẳn đến thăm A Cẩn.
Thẩm Vị Ương đứng ở tại chỗ, chờ hai người họ đi qua trước mặt, sau đó đi theo bọn họ.
Khi đi ngang Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoan nhìn cô vài lần.
Sau khi đi được vài bước, Lãnh Linh Lung hỏi cô ta: “Sao vậy, cô gái kia có vấn đề gì sao?”
Lãnh Hoan bất đắc dĩ than thở: “Vấn đề chính là quá đẹp, da trắng đến phản quang. Em cảm thấy mình bôi kem chống nắng vẫn chưa đủ, lát nữa có thời gian phải bôi
thêm nữa mới được.”
Lãnh Linh Lung không nói lên lời liếc nhìn cô em gái: “Em có thể nghĩ đến chút chuyện nghiêm chỉnh được không?”
Lãnh Hoan: “Em nghĩ toàn là việc nghiêm chỉnh, phụ nữ không nghĩ đến mặt đến da thì còn nghĩ đến chuyện gì cơ chứ.”
Cô thân mật ôm Lãnh Linh Lung trêu chọc: “Chị, chị lớn lên xinh đẹp như vậy, đã đến lúc phải chú ý quản lý hình tượng của mình rồi, chị mới hơn ba mươi chứ không phải năm mươi mấy tuổi, làm gì mà cứ ăn mặc như nữ tu sĩ, chị ngày nào cũng xụ mặt, chỉ sẽ dọa anh Vệ Trạch bỏ chạy có được không.”
Gương mặt Lãnh Linh Lung ửng đỏ, khó chịu nói: “Đang tốt đẹp, em nhắc đến anh ta làm gì.”
Lãnh Hoan không từ bỏ cơ hội trêu chọc chị gái, cười nói: “So với việc giành được quyền khống chế nhà họ Lãnh, chị của em hạnh phúc nhất chính là về sau anh Vệ
Trạch làm trợ lý của chị chứ gì, gần quan được ban lộc, chị phải quý trọng thật tốt nha.”
Vệ Trạch? Lãnh Linh Lung thích Vệ Trạch sao?
Thẩm Vị Ương vẫn luôn đi theo sau chị em họ, sau khi nghe thấy điều này cô có chút sửng sốt.
Nhưng mà một giây sau, Lãnh Hoan dừng bước, quay đầu, nhìn cô hỏi: “Này cô, xin hỏi tại sao cô lại luôn đi theo chúng tôi vậy?”
Thẩm Vị Ương bình tĩnh thản nhiên nói: “Bạn trai tôi bị bệnh, cũng nằm ở khu VIP, cho nên không phải cố ý đi theo hai cô.”
Thật đúng như vậy sao?
Lãnh Hoan cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt cô, cô xác thực rất bình tĩnh, sắc mặt rất tự nhiên, không có một tia giả dối.
Chẳng lẽ thật sự là do cô ảo giác?
“Được rồi, đầu của em nên để ý những việc nghiêm chỉnh một chút có được không.” Lãnh Hoan còn chưa nghĩ ra được lý do, đã bị Lãnh Linh Lung không vui kéo đi: “Không phải lát nữa em còn có chuyện phải làm sao”
Lãnh Hoan cứ như thế bị Lãnh Linh Lung kéo đi, sau khi Thẩm Vị Ương ngước nhìn các cô dọc theo hành làng tầng này đi đến phòng nào thì liền quay đầu rời đi.
Cô tất nhiên không thể quang minh chính đại đi gặp A Cẩn.
Nếu như bị Thân Khiết bắt gặp không biết chừng còn nổi lên phong ba gì.
Cô chỉ lo lắng cho anh, nếu có thể trộm nhìn anh một cái, xác định anh vẫn bình an là được rồi, cô không mong ước gì hơn.
Chờ đến buổi tối, sau khi hỏi kỹ sư ánh sáng đoàn làm phim biết được đêm nay Thân Khiết có buổi biểu diễn, cô mặc một bộ đồ thể thao lẻn leo ra cửa sổ hành lang ở
tầng dưới, dựa theo đường đi quan sát được lúc ban ngày, len lén men theo vách tường tòa nhà trèo lên.
Ai?
Sau khi trèo ra ngoài, cô nhìn thấy một bóng người khác xuất hiện trên bức tường trong bóng tối.
Nhưng người này cũng đeo khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai giống cô, ngoại trừ dáng người có thể đoán ra là nam, trên vách tường tối đen của tòa nhà cao tầng cũng không nhìn ra được hắn là ai.
Với thị lực hiện của cô cũng không có cách nào giúp cô đưa ra phán đoán chính xác hơn.
Người đàn ông này cũng phát hiện ra cô, trực tiếp đá cô một cái, cô nắm lấy ống nước bên ngoài rồi nhanh chóng né tránh, đáp lại hắn một đạp.
Người đàn ông này đu dây thừng trượt từ trên cao xuống, khi bị cô đáp lễ lại một đạp vội túm dây thừng né tránh, an toàn hơn cô bây giờ rất nhiều.
Nhưng cô đã leo đến đây rồi, không thể bỏ cuộc giữa chừng.
Hơn nữa, người đàn ông này ban đêm lẻn vào, nhất định không có ý tốt, cô không thể để A Cẩn gặp nguy hiểm được.
Cô trực tiếp nắm lấy ống nước bằng cả hai tay, vung hai chân xa hết mức đá vào người đàn ông.
Người đàn ông tuy rằng đu dây thừng, nhưng biên độ hoạt động lại không lớn, căn bản không thể tránh được, cứ thế ăn một đá, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào.
Sau đó, Thẩm Vị Ương thuận thế đạp lên bệ tích nước dưới cửa sổ, nhanh chóng túm lấy cổ anh ta.
Chỉ hai động tác đơn giản đã khiến người đàn ông này không hề có sức phản kháng.
“Đừng đánh, là tôi.”
Anh đưa tay kéo khẩu trang xuống, nói với sắc mặt xanh mét.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!