Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Thẩm Vị Ương hiếm khi sợ chết, điều cô sợ nhất chính là lúc Cổ Trường Đình bày mưu hại cô rơi xuống biển, cô muốn sống để báo thù, sau đó quyết định sinh con, cô bệnh nặng nằm trên giường, sợ nếu mình ra đi, đứa nhỏ sẽ không có ai để nương tựa, trông rất đáng thương, sau khi làm mẹ, cô lại có dũng khí từ trước đến nay chưa từng 

có. 

Sống còn khó hơn chết, nhưng cô đã sống sót vì đứa con. 

Đối với cô lúc này, cái chết còn khó hơn sống, bởi cô không nó bỏ lại A Cẩn và bọn trẻ. 

Nhưng cô không thể sống mà tiếp tục liên lụy đến A Cẩn. 

“Nếu em nhảy xuống, anh sẽ nhảy theo.” 

Khi cô đang bám chặt vào lan can, định dùng sức để nhảy từ trên xuống, giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn vang lên phía sau cô, giống tiếng kêu của một con thú bị mắc kẹt 

trong đêm. 

quay 

“Vị Ương, em không phải người yếu ớt như vậy.” 

“Nhưng em không thể nhìn anh chìm sâu trong bùn lầy được.” Cô quay đầu nhìn ánh, nước mắt như hạt châu võ vụn: “Lãnh Hoài Cẩn, em đã như vậy rồi, em không thể 

đầu được, nhưng anh có thể, anh không thể bị huỷ hoại vì em được.” 

“Nếu trở thành một người bình thường sẽ bị huỷ hoại ư, trên thế giới vẫn có rất nhiều người bình thường còn sống đấy thôi?” Anh vẫn từ từ bước tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng nói khàn khàn nhưng chứa đầy dịu dàng: “Trừ phi em ghét một người bình thường như anh.” 

“Sao em có thể ghét anh được?” Cô khóc như một đứa trẻ bất lực nhào vào lòng anh: “A Cẩn, em không cam tâm, em chỉ không cam tâm thôi, tại sao, tại sao chúng ta 

đã kết hôn rồi lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy? Em không làm gì sai cả, tại sao phải chịu sự hủy hoại như thế này?” 

“Bây giờ em không có gì cả, không có cái gì hết, kể từ giây phút này, em đã trở thành Diệp Chiêu Chiêu, em không còn là Thẩm Vị Ương trước đây, người thân và bạn bè của em sẽ không bao giờ nhận ra e nữa.” 

Lãnh Hoài Cẩn kiên nhẫn vuốt ve mái tóc dài của cô, an ủi: “Vậy hãy để anh đi cùng em, cho dù em là Thẩm Vị Ương hay Diệp Chiêu Chiêu, anh cũng không để ý, chỉ cần 

em là em, cho dù thế nào đi chăng nữa anh sẽ luôn ở bên em.” 

cá.” 

Thẩm Vị Ương nắm chặt chiếc áo sơ mi trước mặt, khóc lóc thảm thiết, run rẩy bất lực: “Nhưng mà chúng ta không nên như vậy, anh không nên vì em mà mất đi tất 

Lãnh Hoài Cẩn: “Không có nên hay không nên, tất cả là anh tự nguyện.” 

Trước đây, vì lợi ích của nhà họ Lãnh và có ân tình với anh trai nên anh đã không bảo vệ cô được, để cô một mình phải chịu đựng nhiều thứ. 

Bây giờ thì ổn rồi, cuối cùng anh cũng có thể sống cho bản thân mình một lần, yêu người mình muốn yêu, dốc hết công sức để được đến bên cô, làm người bạn đi hết chặng đường cuối cùng với cô. 

“Vị Ương, anh không nói bây giờ anh làm thế này là để chuộc tội và bù đắp, vì nó chỉ làm bẩn quan hệ của chúng ta thôi.” 

Anh chậm rãi hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt cô, giọng nói khàn khàn vô cùng dịu dàng trong gió đêm. 

“Anh làm tất cả những điều này là vì anh yêu em, đời này anh không thể thiếu em, cho dù ngày mai có là tận thế, thì hôm nay chúng ta cũng phải ở bên nhau, yêu nhau 

hết mình.” 

Anh nhẹ nhàng cúi đầu hôn cô, che giấu đôi mắt ướt của mình. 

Cô sững người một lúc rồi từ từ nhón chân lên, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cổ anh… 

Thôi được rồi. 

Chuyện đến nước này rồi thì chỉ có thể thực hiện từng bước một. 

A Cẩn đã làm rất nhiều chuyện vì cô, nếu cô lại tiếp tục trốn tránh, mới là có lỗi với anh. 

“Tại sao người lớn nhà họ Lãnh lại đồng ý cho anh ly hôn với Thân Khiết?” 

Sau màn mây mưa, cô khàn giọng hỏi anh toàn bộ sự việc. 

Lãnh Hoài Cẩn đắp chăn cho cô: “Là bà nội đồng ý, anh không còn làm gia chủ của nhà họ Lãnh, địa vị mà anh có trước đây không còn nữa, nên anh cũng thuận tiện 

cầu xin bà cho anh ly hôn, đến khi Thân Khiết đến trang viên nhà họ Lãnh vào ngày mai hoặc ngày kia, cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, có lẽ cô ta đã biết chuyện ly hôn của chúng ta rồi.” 

“Anh xin lỗi.” Anh áy náy ôm lấy cô, nói: “Anh cũng không muốn ly hôn với em, nhưng bây giờ cô ta đang chiếm giữ cơ thể em, anh không muốn có người vấy bẩn hôn nhân của chúng ta.” 

Người ly hôn với anh là Thân Khiết chiến cơ thể của Thẩm Vị Ương chứ không phải Thẩm Vị Ương mà anh thực sự yêu. 

Đây là giải pháp tốt nhất. 

Thẩm Vị Ương hiểu ý anh, nắm lấy bàn tay to lớn của anh, lật người vùi vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: “Em không trách anh, cho dù không kết hôn, nhưng em vẫn là vợ 

anh.” 

Mối quan hệ giữa họ không cần kết hôn để duy trì từ lâu rồi. 

“Nhưng mà, anh cầu xin bà cụ như thế nào? Có liên quan gì đến việc anh nhập viện lần trước không?” 

Điều cô quan tâm nhất là lần trước anh đột ngột bị bệnh nặng. 

Khi đó, Lãnh Linh Lung nói chuyện có vẻ dè dặt, dường như có điều gì đó không hợp lý. 

Trên mặt Lãnh Hoài Cẩn không chút cảm xúc: “Chị ta vốn nhắm vào vị trí người thừa kế chứ không phải anh, bây giờ anh tự nguyện chủ động nhường vị trí, chị ta chỉ có 

thể vui sướng.” 

Lời này nói cũng đúng, nhưng cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. 

Cho dù Lãnh Hoài Cẩn chủ động nhường vị trí, nhưng trong một dòng họ lớn có nhiều bí mật như vậy, người đã từng làm gia chủ thật sự có thể dễ dàng rời đi sao? 

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong, Lãnh Hoài Cẩn lại ôm lấy cô, hôn lên cô: “Là do anh nhân từ với em quá, nên giờ em vẫn còn sức để suy nghĩ nhiều như vậy.” 

Vì vậy, trong trận lắc lư đưa đẩy, cuối cùng cô đã không còn sức để nghĩ giữa về những thứ mà cô cảm thấy không hợp lý. 

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, vừa mở mắt ra, cô đã cảm thấy thị lực của mình hình như đã khôi phục được một chút. 

Nhưng cô vẫn không để ý, vốn dĩ thị lực của cô chỉ tốt trong chốc lát, một lúc lâu sau lại xấu đi. 

Nhưng trong căn phòng nhỏ này, cùng một buổi sáng thức dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy anh, cô cảm thấy trong lòng ấm áp, như được bọc trong mật. 

A Can, A Can. 

Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả các đường nét trên khuôn mặt anh, muốn nhân cơ hội mình vẫn có thể nhìn, khắc sâu hình dáng của anh vào trong tim. 

Tạm thời chúng ta cứ sống hạnh phúc như vậy đi. 

Đến khi cô không thể nhìn thấy anh nữa cô sẽ lặng lẽ rời đi, để anh không phải đau lòng. 

“Sao lại tỉnh nhanh vậy? Không phải tối hôm qua la hét kêu mệt sao?” 

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, áp lại gần mặt mình, nhìn cô cười hỏi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận