“Nhưng dù gì anh ta cũng là Lãnh Hoài Cẩn, người đàn ông này bây giờ ngồi chung thuyền với chúng ta, cô không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”
ở ệt Sẹo cảm thấy không yên tâm, Lãnh Hoài Cẩn là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần nổ một cái thì cả cái thuyền này chết hết.
“Cô không thấy việc anh ta dễ dàng lên đây như vậy rất kì lạ sao, hay anh ta được cảnh sát điều đến đây để điều tra ngầm.”
Canoe lạnh lùng cười: “Anh lại nghĩ mình quan trọng quá rồi, bây giờ chúng ta vẫn còn làm ăn nhỏ lẻ, mà cũng không cần báo thì Lãnh Hoài Cẩn cũng sẽ xuất hiện trên
chiếc thuyền này vì người phụ nữ đang đứng cạnh anh ta thôi. Anh ta muốn ly hôn vì cô ta mà ngoại tình. Anh trai của người vợ đầu Thẩm Vị Ương của anh ta cũng đang
phát lệnh truy nã anh ta khắp thế giới, việc anh ta lên chiếc thuyền này cũng chỉ là trùng hợp thôi.”
à?”
“Thẩm Vị Ương?” Lúc Mặt Sẹo nghe được cái tên này, anh ta oán hận nắm chặt nắm đấm lại: “Cô đang nói đến cái người phụ nữ đã cùng anh ta phá hủy Vô Nhân Cảnh
Trong mắt Canoe tràn đầy sự lạnh lẽo: “Anh yên tâm, giờ Lãnh Hoài Cẩn đã thay lòng đổi dạ rồi nên những ngày an nhàn dễ chịu của cô ta cũng chuẩn bị chấm dứt.
Mặc dù tôi không đối phó được với Lãnh Hoài Cẩn nhưng tôi không tin tôi không thể đánh chết cô ta.”
“Còn nữa…” Lúc Mặt Sẹo đang chuẩn bị đi ra ngoài thì cô ta gọi anh ta lại: “Anh đi tìm hiểu xem người đàn bà đang ở cạnh Lãnh Hoài Cẩn là ai, không ngờ rằng trên thế giới này còn có người phụ nữ có tài năng dụ dỗ đàn ông giỏi hơn cả Thẩm Vị Ương, tôi rất tò mò người này đấy.”
Mặt Sẹo nhận lệnh rồi rời đi.
Lúc trong phòng chỉ còn một mình Canoe, điện thoại cô ta chợt vang lên, trên màn hình hiện tên Liễu Hoài Xuyên…
“Ngày mai thuyền cập bến rồi, cô đã tính toán gì chưa, đã thăm dò rõ ràng mấy người trên thuyền hết chưa thế?”
Lênh đênh trên biển mấy hôm, cuối cùng chiếc thuyền này cũng đến lúc cập bến. Trước khi cập bến một đêm, Tùy Tổ đi vào phòng của Thẩm Vị Ương.
Bị Thẩm Vị Ương hỏi như vậy, cô ta lập tức kể rõ ràng những chuyện mấy hôm nay xảy ra trên thuyền: “Chiếc thuyền này âm thầm vượt biên nước Y, ngay mai sẽ cập
bến tại một thị trấn nhỏ giao giữa nước A và nước Z. Phía sau làng chài nhỏ ở đấy là quê của Triệu Miêu Miêu.
Thẩm Vị Ương gật đầu, tỏ ý bảo cô ta tiếp tục nói.
Sau khi gặp phải người đàn ông không dễ đối phó kia, để tránh xảy ra những vấn đề không đáng có, cô và Lãnh Hoài Cẩn chỉ có thể biết được những việc bên ngoài thông qua Tùy Tố.
Tùy Tố tiếp tục nói: “Hiện nay trên thuyền có khoảng hơn hai trăm người, phần lớn là những người hám lợi muốn qua nước Z để sinh sống, còn có vài người vì phạm tội nên muốn tìm đường trốn thoát ra nước ngoài, còn lại hai mấy người tôi nghĩ có thể có liên quan với số 86.”
“Người mà hôm trước mấy người gặp tên là Lương Trí Thâm, anh ta còn có một tên đại ca nữa. Người đó vì trên mặt có một vết sẹo nên nhiều người gọi người đó là Mặt Sẹo. Bên cạnh người đó có một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp, nhưng có vẻ không phải là tình nhân của Mặt Sẹo mà giống cấp trên hơn.”
“Tôi lén lút bám theo một tên đeo kính là thuộc hạ của bọn họ, tên này nhìn qua khá ngu ngốc. Mỗi ngày anh ta đều đến chỗ cất thi thể của Miêu Miêu và các cô gái khác trong cùng một thời gian nhất định, chắc là để kiểm kê hàng hóa.”
Sau khi cô ta kể lại chuyện mấy ngày nay cô ta lén lút tìm hiểu được xong, Thẩm Vị Ương hỏi: “Cô chắc chắn là thi thể của Triệu Miêu Miêu và các nữ sinh khác sẽ bị
đem đi minh hôn sao?”
Tùy Tố sửng sốt, không hiểu lời của cô nghĩa là gì: “Tôi, tôi chắc chắn. Lúc đó tại mẹ Triệu Miêu Miêu cứ náo loạn hết cả lên. Lúc đầu thi thể Miêu Miêu định chôn tại nghĩa trang Liệt Sĩ, nhưng mà mẹ cô ấy đến tận Đế Đô để đòi đưa con gái về nhà, nhưng sau đó lại nhanh chóng bán thi thể của cô ấy đi, sau khi tôi biết chuyện thì lập tức chạy đi tìm.”
Thẩm Vị Ương trấn an cô ta: “Cô đừng căng thẳng thế, không phải tôi không tin lời cô mà là tôi cảm thấy có thể bọn họ đã giấu thứ đó vào trong bụng các cô gái ấy. Vậy theo lời cô nói thì điểm đến của bọn họ giống với điểm đến của những cô gái ấy.”
Tùy Tố suy nghĩ xong gật đầu: “Đúng vậy, chắc là như vậy rồi. Chờ bọn họ dõ hàng đi là chúng ta có thể động thủ được rồi.”
Lúc trước cô ta còn đang nghĩ số 86 đang ở trong bụng Miêu Miêu thì phải xử lý như nào bây giờ. Sau khi Thẩm Vị Ương nhắc đến thì cô ta mới nghĩ ra, chỗ đám người kia cần đến và chỗ Miêu Miêu cần đến không xa nhau, chờ đám người đó dõ hàng xuống là cô ta có thể đem Miêu Miêu đi.
Thẩm Vị Ương nói không sai, đám người này cuối cùng cũng xuống cùng một bến với họ.
Thẩm Vị Ương dường như từng nhìn thấy người phụ nữ cấp trên của Mặt Sẹo.
Người phụ nữ ấy nhìn khá đẹp, vóc dáng rất đẹp, rất có khí chất, nhìn qua không giống một người tội ác tày trời, buôn bán những thứ không trong sạch.
Có điều đây là mùi hương gì vậy.
Vì khoảng cách khá gần nên cô mới có thể nhìn rõ được dáng vẻ của người phụ nữ này, đồng thời cũng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhưng cô chưa nhận ra đã từng ngửi thấy ở đâu.
Khứu giác của cô bây giờ dường như không còn nữa, không thể ngửi rõ đây là mùi gì.
“Thẩm Vị Ương.”
Lúc cô đang cố gắng nhớ lại mùi này là mùi gì thì người phụ nữ chợt quay sang rồi gọi tên của cô.
Gọi tên Thẩm Vị Ương chứ không phải Diệp Chiêu Chiêu.
Cũng may là cô đã tự biết mình nhạy cảm nên đã chuẩn bị trước, lúc này nhớ kỹ thân phận của mình là Diệp Chiêu Chiêu nên mặc dù trong lòng cô kinh ngạc nhưng
ngoài mặt lại không phản ứng gì khi nghe cô ta gọi.
Lãnh Hoài Cẩn phản ứng nhanh hơn, nhìn cô ta hỏi: “Cô nhận ra tôi sao?”
Diện mạo của Vị Ương bây giờ đã thay đổi, nếu nhìn khuôn mặt của Diệp Chiêu Chiêu mà có thể gọi tên Thẩm Vị Ương chỉ có thể là Thân Khiết hoặc người nhà Diệp Phù
Tô. Hoặc cũng chỉ có thể là quen biết anh nên sau đó đoán bừa vợ của anh là Thẩm Vị Ương.
Canoe nhẹ nhàng nhìn Lãnh Hoài Cẩn một lúc, sau đó mỉm cười: “Tôi mới gặp anh một lần, nhưng có thấy trên tin tức khá nhiều lần rồi, người bên cạnh anh không phải
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!