“Cô gái đó nếu em đoán không sai thì có vẻ cô ta là Cố Văn Chu.”
Sau khi bố trí ổn thỏa tại một khách sạn gần đó, Thẩm Vị Ương kiểm tra rượu một lượt và xác định không có camera an ninh xong mới nói với Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn hơi ấn tượng với cái tên này: “Em gái của Cố Trường Đình?”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Canoe có nghĩa là thuyền độc mộc, giống tên tiếng anh mà Cố Trường Đình nói với em lần trước, cái tên đó đều là tên tiếng anh của bọn họ. Nhưng mà Cố Văn Chu hiện giờ đang dịch dung thành một khuôn mặt cũng không bắt mắt lắm.”
Cô lấy điện thoại di động ra tìm một lúc xong đưa cho Lãnh Hoài Cẩn nhìn: “Đây mới là cô ta.”
Cô ta là một người phụ nữ cao ráo, rất có khí chất, lại ăn mặc diêm dúa lòe loẹt, nhưng cũng tỏa ra khí chất của một cô em gái.
Lãnh Hoài Cẩn trầm ngâm một lúc xong hỏi: “Cho nên lúc này cô ta gọi em là Thẩm Vị Ương là để thăm dò xem em có dịch dung không.”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Có vẻ ban đầu cô ta cũng nghĩ là em dịch dung. Nhưng với người nhìn liền biết không phải dân trong nghề như cô ta, lúc đấy em lại không lộ ra sơ hở gì nên chắc hẳn bây giờ cô ta đã tin em không phải Thẩm Vị Ương.”
Lãnh Hoài Cẩn nhớ ra câu Cố Văn Chu nói trước khi đi, cô ta muốn hợp tác với Thẩm Vị Ương. Tự dưng anh có dự cảm rất xấu về chuyện này: “Liệu cô ta ghi hận em về cái chết của Cố Trường Đình không?”
Tuy tội lỗi của Cố Trường Đình chồng chất nhưng mà đối với Cố Vãn Chu thì chắc chắn anh trai của cô ta chết vì cứu Thẩm Vị Ương, cho nên cô ta nhất định sẽ tính
món nợ này lên đầu Thẩm Vị Ương.
“Rất có thể, nhưng em muốn xác định việc này trước.” Cô mở điện thoại di động lên, đặt mua một lọ nước hoa trên mạng: “Bọn họ dõ hàng xong chắc mất một thời gian đấy, chúng ta chờ ở đây đã.”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Ở trên thuyền lênh đênh mấy hôm rồi, em cứ nghỉ ngơi trước đi đã, anh ra gần đấy quan sát thêm.”
Thẩm Vị Ương kéo anh lại: “Cùng nghỉ ngơi một lúc đi, Cố Văn Chu chắc chắn kiêng dè anh nên sẽ không dám làm gì anh nhưng có thể phái người theo dõi anh đấy.”
“Em nhất định muốn ở cùng anh à?” Anh chống tay trên giường, nở nụ cười mờ ám nhìn cô.
Thẩm Vị Ương bị anh nhìn chằm chằm đến mức đỏ bừng mặt, cô lúng túng quay đầu sang chỗ khác: “Ý em là đi ngủ thôi, cùng nhắm mắt đi ngủ, anh đừng suy nghĩ
linh tinh nữa.”
Nói xong cô hoảng sợ khom lưng lại, chui qua cánh tay anh rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nhưng mà sau khi tắm xong cô mới phát hiện mình quên không cầm quần áo vào.
Cũng vợ chồng với nhau cả rồi, mày còn sợ cái gì cơ chứ.
Cô chán nản vỗ vào đầu mình một cái, sau đó đỏ mặt đi ra ngoài gọi Lãnh Hoài Cẩn, nhưng vừa định mở miệng thì nhìn thấy váy ngủ của cô đã được ngay ngắn trên
ghế.
Mà Lãnh Hoài Cẩn cũng không ở trong phòng, có vẻ anh không yên tâm về an nguy của cô nên muốn ra ngoài quan sát tình hình xung quanh.
Vẫn còn rất thân mật.
Cô cầm lấy chiếc váy ngủ được anh để ngay ngắn, khóe mắt cong cong lộ ra ý cười.
Làm sao bây giờ, hình như cô càng ngày càng thích A Cẩn.
Thật sự không có cách nào sao?
Thật sự chỉ có thể nhận số phận phải bỏ mạng như vậy sao?
A Cẩn tốt như thế, cô luyến tiếc đến mức không biết phải làm sao nữa.
Lúc cô tỉnh lại sau khi chợp mắt thì Lãnh Hoài Cẩn đã trở lại, anh mặc quần áo ngủ sạch sẽ nằm bên cạnh cô, hàng mi rũ xuống có vẻ mệt mỏi.
Cô chống khuỷu tay ngắm nhìn anh, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, người đàn ông của cô đẹp trai như thế, đúng là người có thể gặp được nhưng khó có thể cầu
được.
Nhưng mà cô chợt phát hiện ra anh có một sợi tóc bạc.
Hình như không chỉ có một sợi, nhưng vì mái tóc anh khá dày nên nhìn không rõ, nếu nhẹ nhàng vuốt lên sẽ thấy thêm mấy sợi nữa.
Lúc này cô mới nhận ra anh đã ngoài ba mươi rồi, bọn họ dây dưa nhiều năm như vậy, cũng đã không còn trẻ nữa.
Cô nhất thời rất muốn khóc.
Có một cảm giác cực kì bất lực khi phải đối mặt với thời gian trôi qua của một người.
A Cẩn như thế mà đã có tóc bạc rồi.
Hoá ra bọn họ đã vô tình chậm trễ nhiều năm như vậy.
Nếu nhân sinh có thể lặp lại thì tốt biết bao.
Nhưng mà cho dù có thể lặp lại thì những chuyện hiểu lầm giữa họ cũng không thể thay đổi được.
Chỉ mong cầu lúc đó có thể dành nhiều thời gian bên nhau hơn một chút.
A Cẩn, nếu có thể, em thật sự muốn bên anh đến lúc cả hai bạc đầu, cùng nhau chung sống đến lúc già đi, chung sống đến lúc chết đi cùng nhau.
“Em làm sao vậy?”
Lúc Lãnh Hoài Cẩn tỉnh dậy thì thấy đôi mắt ướt đẫm của cô đang nhìn mình, anh đau lòng đưa tay xoa mặt cô hỏi.
Cô nhìn anh, nói với anh bằng giọng khàn khàn: “Em phát hiện trên đầu anh đã có tóc bạc rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt, hơi kinh ngạc sờ lên tóc của mình, chỉ một giây sau đã phản ứng lại, anh cười nhìn cô: “Cho nên Vị Ương ghét anh vì anh đã già rồi à?”
“Không phải thế.” Cô ôm cổ anh, chui vào lồng ngực anh, giọng cô buồn buồn: “Anh già đi em vẫn thích anh, chỉ là em cảm thấy mình chưa kịp ở bên nhau mà thời gian
đã trôi qua nhanh như vậy.”
Em còn chưa kịp yêu anh đã gặp phải số phận nghiệt ngã như vậy rồi.
Lãnh Hoài Cần vươn tay xoa đầu cô, cười nói: “Em giống như đứa trẻ con thật đấy, nếu đến một ngày anh không ở bên em nữa thì chả lẽ em không sống được à?”
Cô cũng không biết đang giận dỗi gì, ăn vạ anh: “Đúng rồi đấy, nếu anh không ở bên em nữa thì em cũng không sống nữa đâu.”
Giọng điệu của anh nghiêm túc trở lại, kéo cô ra một chút rồi nghiêm túc nhìn cô nói: “Vị Ương, nếu thật sự có một ngày như thế thì em phải sống thật tốt, mạng của em chính là của anh, em không được vứt cái danh nghĩa vợ của Lãnh Hoài Cẩn đi.”
“Anh hung dữ cái gì thế!” Thẩm Vị Ương cũng không biết tại sao lại tức giận, lập tức đẩy anh ra khỏi giường: “Bây giờ mà anh cũng dám hung dữ với em à? Đúng là đàn ông con trai ai cũng giống nhau, chiếm được là lộ hết bản chất ra.”
Bầu không khí đang u sầu nghiêm trọng thì bị cô quậy một cái khiến cho anh không biết nên khóc hay nên cười.
Lãnh Hoài Cẩn đứng lên ôm cô từ phía sau, an ủi cô: “Anh sai rồi, là lỗi của anh. Anh biết lỗi sai của anh rồi, anh không nên hung dữ với em như thế. Vợ yêu tha thứ cho
anh đi mà.”
Thẩm Vị Ương liếc anh một cái, kiêu ngạo hừ lạnh: “Đây cũng được gọi là anh thành tâm xin lỗi em à?”
Cô vừa nói xong thì Lãnh Hoài Cẩn hôn lên mặt cô một cái, sau đó cười nhìn cô hỏi: “Như vậy đã đủ thành tâm chưa?”
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, nhưng vẫn rất sĩ diện kiêu ngạo nói: “Anh nghĩ đấy là nụ hôn ngàn vàng của hoa khôi thanh lâu chắc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!