Nếu không phải tầm nhìn ban đêm của cô chỉ có một bước, cô nhất định chặt cái tên béo ú dầu mõ này.
Chúng ta đi nhanh đi.”
Sau khi đá văng Lương Trí Thâm đi, Thẩm Vị Ương nói với Tùy Tổ.
Tùy Tổ gật đầu, hai người cùng nhau chạy về phía ngọn núi sâu phía sau.
Lương Trí Thâm đành chịu thua, không cam lòng muốn dẫn người đuổi theo, nhưng mà vừa mới đứng thẳng lên, sau lưng đã truyền đến một trận đau nhức, anh ta cảm thấy thắt lưng mình giống như bị Lãnh Hoài Cẩn trực tiếp đá gãy.
Lãnh Hoài Cẩn đã thu thập xong những người khác, bây giờ đang đứng ở trên cao giẫm lên người anh ta, trong mắt tràn đầy lệ khí: “Đừng thèm muốn người phụ nữ mà anh không nên thèm muốn, nếu không tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
Nói xong, anh lại tăng lớn lực giẫm lên thắt lưng anh ta, khiến Lương Trí Thâm đau đớn liên tục kêu gào: “Tổng giám đốc Lãnh, tổng giám đốc Lãnh, tôi sai rồi, xin anh, xin anh buông tha cho tôi được không, tôi biết tôi sai rồi, về sau tôi, về sau tôi sẽ không bao giờ…thèm muốn cô gái đó nữa, aaaa ——”
Lãnh Hoài Cẩn mặt không chút thay đổi đích đá anh ta ra xa, khiến anh ta đập thẳng vào cột đá phía sau, lại khiến anh ta hét thảm một tiếng.
“Lần sau lại gặp được, tôi sẽ phế anh luôn.”
Nói xong, anh dần dần biến mất vào màn đêm cách đó không xa.
Lúc này đàn em của Lương Trí Thâm mới dám tiến lên đó anh ta dậy: “Lương nhị ca, anh, anh không sao chứ”
Lương Trí Thâm tức giận đẩy hắn ta ra, chỉ vào vết bầm tím trên mặt mình, tức giận nói với hắn ta: “Chính cậu xem, cậu xem đây là cái gì, cậu xem đây là cái gì, cậu nói xem lão tử có việc gì hay không, nếu là đánh vào trên mặt cậu, cậu cảm thấy cậu sẽ ổn chứ?”
Đàn em bị anh ta mắng sợ đến nỗi không dám nói một câu.
Sau khi Lương Trí Thâm tức giận mắng một câu thô tục, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất: “Trước hết hãy đếm xem những cô dâu ma còn lại, đêm nay trực tiếp đốt.”
Đàn em khiếp sợ nhìn anh ta: “Đốt, đốt? Nhưng chúng ta đã thỏa thuận với đối phương rằng sẽ đón dâu cho con trai đã chết của họ, chúng ta cũng đều thu tiền rồi, cứ đốt như vậy, anh bảo đến lúc đó chúng ta báo cáo kết quả như thế nào.”
Kim Nha này không cùng đường với Lương Trí Thâm, hắn chủ yếu làm bên buôn bán cô dâu ma, nhóm cô dâu ma này lại bị bọn người Lương Trí Thâm nhìn trúng thuê
người giấu hàng, ai cũng không ngại kiếm tiền, vì thế bọn họ đồng ý hợp tác với Lương Trí Thâm.
Nhưng mà bây giờ bọn họ lại muốn đốt cô dâu ma, vậy chẳng phải là bọn họ kiếm được ít tiền hơn sao?
Lương Trí Thâm nhìn hắn ta với vẻ khinh bỉ và chế nhạo: “Lòng người không đủ rắn nuốt voi (1), làm người không nên quá tham lam, số tiền ông chủ của chúng tôi cho cậu đã gấp mười lần so với giá trị của những cô dâu ma này, tiền cũng đã trả cho các cậu, như thế nào, các cậu vẫn cảm thấy mình đang chịu thiệt sao?”
Lòng người không đủ rắn nuốt voi (1): ví von những người có lòng tham không đáy sẽ bị chính lòng tham ấy làm hại.
Kim Nha lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nhìn Lương Trí Thâm cười nói: “Lương nhị ca, em đương nhiên biết các anh đối xử với em rất tốt, lời nói của anh em có thể không nghe được sao, về sau nếu còn có hợp tác như vậy, anh cứ liên hệ với em.”
Lương Trí Thâm khinh thường cười nhạo một tiếng: “Cậu hiểu là tốt rồi, chuyện hợp tác chúng ta nói sau, trước tiên đi đốt những cô dâu ma này đi, nhớ kỹ, nhất định phải đốt thành tro mới được.”
Đao Ba đại ca bảo hắn ta ở lại chính là vì bảo hắn ta làm việc này, không ngờ đêm nay lại có người đến cướp xác, cũng không biết Lãnh Hoài Cẩn có ham mê gì, ngay cả
xác chết đều muốn cướp.
Mẹ nó bây giờ bọn họ cướp được một cái xác, hắn ta còn phải đuổi theo lấy về tiêu hủy, nếu mà để đại ca biết hắn ta không đốt hết xác chết, nhất định sẽ lột da
hån ta.
Lương Trí Thâm tức giận đến nỗi chửi rủa trong lòng, lấy điện thoại di động ra thông báo cho mấy anh em, bảo bọn họ đưa người đến đây tụ họp với hắn ta, muốn
nhanh chóng tìm được mấy người Lãnh Hoài Cẩn để tiêu hủy xác chết.
“Cậu nhớ kỹ cho tôi, nhất định phải dùng lửa trực tiếp đốt những thi thể này thành tro, nếu như tôi phát hiện các người không làm như vậy, xem xem khi ta trở về có chơi chết các người hay không.”
Sau khi chửi mắng lại dặn dò những người này, Lương Trí Thâm mới xoay người đến bệnh viện gần đó để xử lý vết thương trên mặt.
“Kim gia, chúng ta thật sự phải tiêu hủy sao, những cô dâu ma này đều ký hợp đồng, nếu chúng ta không đưa bọn họ trở về để kết hôn, liệu có bị trời phạt hay không.”
Sau khi Lương Trí Thâm rời đi, một trong những đàn em của Kim Nha run rẩy đến gặp hắn ta hỏi.
Kim Nha cười lạnh nói: “Đốt cái quỷ, bây giờ chúng ta xuất phát đi, đưa những cô dâu ma này đến chỗ chúng ta, cường long bất áp địa đầu xà (2), đợi đến địa bàn của chúng ta, còn không phải là tùy ý chúng ta quyết định hay sao.”
Cường long bất áp địa đầu xà (2): giống với phép vua thua lệ làng
Đàn em này suy nghĩ thấy cũng đúng, lập tức nịnh nọt: “Vẫn là Kim gia nhìn xa trông rộng, chúng ta sau này làm ăn vẫn phải học hỏi Kim gia nhiều hơn.”
Kim Nha đắc ý cười to: “Triệu Phế, sau này tiểu tử cậu đi theo tôi, Kim gia đảm bảo cậu có thể phát đại tài, việc buôn bán người chết này, dễ làm hơn so với buôn bán người sống.”
“Hå
”
Sau khi Thẩm Vị Ương và Tùy Tổ chạy vào trong rừng một khoảng cách nhất định, Tùy Tố đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất.
Thẩm Vị Ương lập tức nghe theo tiếng hét, nắm lấy cánh tay cô ta hỏi: “Tố Tố, cô làm sao vậy, đang tốt sao lại ngã xuống.”
Mãi sau khi đến gần, cô mới có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt đến dọa người của Tùy Tố, cô ta còn đang run rẩy nữa.
Tùy Tố chỉ vào chiếc túi vừa chứa thi thể Triệu Miêu Miêu vừa rơi xuống vì cô ta bị ngã, giọng run run: “Là, là cái túi to đó, vừa rồi, vừa rồi Miêu Miêu động đậy, giống như
muốn bò ra ngoài vậy.”
Bò ra ngoài.
Có ý gì.
Không phải một xác chết thôi sao.
Trầm Vị Ương kinh ngạc nhìn cái túi đựng xác chết Triệu Miêu Miêu kia, nhưng hai mắt tối đen như mực, dường như một bước phía trước cô cũng không nhìn thấy
được.
“Aaaaaa–!”
Tùy Tổ đột nhiên lại hét lên.
Trầm Vị Ương khẩn trương hỏi: “Tố Tố, bây giờ lại làm sao vậy.”
Tùy Tố nhìn thi thể Triệu Miêu Miêu đang chậm rãi bò ra khỏi chiếc túi trước mặt cô ấy, ở trong khu rừng đen kịt trông rất đáng sợ.
Nghe thấy Thẩm Vị Ương thế mà lại hỏi như vậy, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Cô ấy run rẩy đưa tay ra trước ánh mặt dường như không có tiêu cự của Thẩm Vị Ương, giọng run rẩy hỏi: “Vị Ương, có phải là, có phải là cô không nhìn thấy gì
không.”
Ngoại trừ lý do này, cô ấy không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!