“A Cẩn, em nói ý tưởng này với anh nhưng anh đừng giận được không?”
Trên đường lớn của nước Y, người đàn ông cao lớn điển trai đẩy hai rương hành lý bằng hai tay, có một người phụ nữ xinh xắn đáng yêu đang ngồi trên hành lý bên tay phải. Lúc cô hếch cắm nói chuyện, đôi mắt ướt át giống như biết nói.
Bọn họ đi bộ trên con đường đầy hoa anh đào, ngay cả gió cũng trở nên dịu dàng, ánh mắt người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô gái lại càng dịu dàng hơn.
“Em nói đi, chỉ cần em không bán anh cho người phụ nữ khác, anh có thể xem xét.”
Cô vốn khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí mở miệng, bị anh cảnh cáo dịu dàng như thế, Thẩm Vị Ương lại sợ hãi: “Anh đã đoán được rồi, vậy em không nói nữa, không
chọc anh giận đâu.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Anh sẽ không giận, em bán anh cho ai anh cũng không giận. Anh chỉ muốn hỏi, trong lòng em có thoải mái không? Nếu em không cảm thấy ẩm ức, anh cũng không sao cả.”
Lần này cô hoàn toàn không còn gì để nói, một mình rầu rĩ ngồi trên hành lý để anh đẩy cả người và vali đến gần đó tìm khách sạn.
Sau khi đến khách sạn và suôn sẻ nhận phòng, cô vẫn bực bội không nói thêm lời nào.
“Có chuyện gì thế? Anh nói bậy à? Sao lại cảm thấy em giận rồi?”
Lãnh Hoài Cẩn tắm xong đi ra thì phát hiện cô vẫn chưa lau tóc, anh buồn bực nhận khăn khô trong tay cô lau tóc cho cô, vừa lau vừa hỏi.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới rầu rĩ đáp: “Sao anh có thể không sao cả, sao em lại khó chịu thế này?”
Anh đã biết là không thể trêu cô mà.
Lãnh Hoài Cẩn cười nói: “Đùa với em thôi, chắc chắn anh rất để ý nếu em đẩy anh về phía người phụ nữ khác. Em bán đổ bán tháo anh như thế, em cảm thấy anh có thể
hạnh phúc không?”
Thẩm Vị Ương xoay người ôm cánh tay anh y như chú mèo ngồi trong lòng rồi nghiêng đầu nói với anh: “Nhưng đây là cách tiếp cận nhà họ Diệp tốt nhất mà em có thể nghĩ đến. Mặc dù đầu óc Haya không nhanh nhẹn nhưng đối với chúng ta thì đây là chuyện tốt. Thông qua cô ta tiếp xúc với nhà họ Diệp, chẳng phải sẽ thuận tiện hơn
à?”
Cố Vấn Chu, còn có số 86, những manh mối này đều nhắm vào nhà họ Diệp.
Cho nên nếu bọn họ muốn tìm đá Long Tích, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp tiếp xúc với nhà họ Diệp mà thôi.
Nhưng hiện tại Lãnh Hoài Cẩn đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lãnh, thiếu đường tắt tiếp cận nhà họ Diệp. Cách tiện hơn là thông qua công chúa Haya.
Mà công chúa Haya điên khùng lại thích Lãnh Hoài Cẩn.
Cho nên lúc đầu Thẩm Vị Ương mới hỏi Lãnh Hoài Cẩn rằng nếu cô bán anh thì anh có tức giận hay không? Mà anh cũng đoán được ý cô, cô muốn anh tiếp cận Haya, từ đó tiếp cận nhà họ Diệp.
“Quên đi, coi như em chưa nói gì.”
Sấy tóc giúp cô xong, anh còn chưa kịp nói gì thì cô đã nhụt chí lên tiếng, thò tay ôm cổ và nằm trong lòng anh.
“Không nó để chồng em hy sinh nhan sắc, em sẽ ghen chết mất.”
Lãnh Hoài Cẩn được cô dỗ rất vui, thuận thế đè cô dưới người, anh cười nói: “Vậy mới đúng, em phải luôn nhớ kỹ, anh là tài sản riêng của em, không ai có thể đụng
vào.”
Thẩm Vị Ương bị anh nhìn chằm chằm có hơi ngại ngùng bèn vùi đầu vào ngực anh: “Vậy còn cách nào tiếp cận nhà họ Diệp không? Chuyện đá Long Tích thật sự rất
quan trọng. A Cẩn, anh không thể rời khỏi em, anh đã nói là sau này đều phải ở bên em rồi đó.”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy dường như Lãnh Hoài Cẩn không quan tâm đến chuyện đá Long Tích lắm, điều này khiến cô cảm thấy lo lắng không yên.
Việc này liên quan đến an toàn của anh, sao anh có thể không để ý như vậy chứ?
“Đừng sợ, anh sẽ không rời xa em.” Anh khẽ hôn vào gáy cô, khiến cô ngứa ngáy, hơi nghiêng cổ muốn trốn.
Nhìn làn da ửng hồng, anh cười trêu chọc: “Chỉ vậy mà đã ngại rồi, trước đó ở trên tàu, là ai nói mấy lời hùng hồn như muốn giúp anh giải tỏa hả?”
“Vậy anh cũng không thể.” Giọng cô ngày càng nhỏ, bàn tay nhỏ bé yếu đuối không xương ngại ngùng che mắt anh: “Đừng nhìn em bằng ánh mắt xấu xa đó được không?”
Khi anh nheo mắt nhìn cô, cô luôn cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, có cảm giác nghẹt thở ngọt ngào.
Lãnh Hoài Cẩn cưng chiều cầm tay cô, sau đó che mắt cô lại, nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống…
Chiều hôm sau Thẩm Vị Ương mới tỉnh lại, Lãnh Hoài Cẩn mua bữa sáng cho cô, thậm chí còn chuẩn bị sẵn quần áo để mặc đặt ở bên cạnh.
Nhìn quần áo gọn gàng, cô nghĩ đến chiếc váy đã chết yểu đêm qua, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
“Vợ chồng già mà còn ngại gì chứ?” Anh vươn tay sờ tóc cô, trêu chọc: “Rửa mặt ăn cơm trước đã, lát nữa chúng ta đến lâu đài Edin.”
Thẩm Vị Ương sững sờ: “Anh liên lạc với Haya rồi hả?”
Lãnh Hoài Cẩn cong ngón tay gõ vào cái đầu cứ suy nghĩ lung tung của cô, cười nói: “Không có, em đã nói là không rõ rồi, sao anh có thể lén lút liên lạc với người phụ nữ khác được, là Thân vương Sawyer cho mời.”
Khi nói đến Sawyer, vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn trở nên nghiêm túc hơn: “Ông ta là ông nội của Diệp Phù Tô, tên thật là Diệp Tu Ly, là thân vương được sắc phong sau này của hoàng thất. Quan hệ giữa nhà họ Diệp và hoàng thất vẫn rất thân thiết, nghe nói trước kia nữ vương bệ hạ còn này nọ với ông ta.”
Thẩm Vị Ương trông thấy anh tỏ vẻ nghiêm túc, cô có dự cảm chẳng lành: “Có phải anh cảm thấy chuyện rắn Long Tích có liên quan đến trực tiếp đến ông ta hay không? Nhưng sao ông ta lại mời chúng ta đến lâu đài Edin nhỉ?”
Lãnh Hoài Cẩn hỏi: “Ông ta nói là bạn bè phương xa, em tin không?
”
Thẩm Vị Ương ngây thơ nhìn anh: “Hai người là bạn lâu năm hả?”
Dáng vẻ ngây thơ của cô y hệt thỏ trắng chọc cười anh: “Thậm chí anh còn chưa từng gặp ông ta, chỉ là trước kia khi nhà họ Diệp ở nước A cũng thân thiết với nhà họ Lãnh. Lần này nghe nói anh đến nước Y, ông ta bèn gọi người mời anh đến Edin tham gia bữa tiệc của nữ vương bệ hạ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!