Lâu đài Edin là biểu tượng hoàng thất nước Y, là lâu đài lớn nhất và xa xỉ nhất trên thế giới. Khi nhìn thấy tòa lâu đài chỉ có thể tồn tại trong truyện cổ tích xuất hiện trước mắt, ngay cả người đã trải đời như Thẩm Vị Ương đều không khỏi cảm thán về sự xa hoa của nó.
“Anh cũng có lâu đài cổ ở Đế Đô, nếu em thích, sau này chúng ta đến đó sống vài ngày nhé.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy khao khát và cảm thán trong mắt cô với tòa lâu đài này, anh không khỏi cười nói. Thẩm Vị Ương ngạc nhiên nhìn anh: “Dưới danh nghĩa của anh còn có tòa lâu đài xa hoa như vậy hả?”
Lãnh Hoài Cẩn gõ nhẹ vào trán cô, cười nói: “Em sẽ không thật sự cho rằng chồng em ăn bám đấy chứ?”
Thẩm Vị Ương không vui nói: “Em còn tưởng anh thật sự bỏ đi không mang theo gì hết. Nếu sớm biết anh có tiền, em sẽ không bán căn nhà mới mua kia rồi.”
“Anh thích em nuôi anh.” Anh cười vô lại.
Thật ra khi anh quyết tâm phải giải quyết tài sản tư nhân, anh đã chuyển lâu đài đến danh nghĩa của cô rồi.
Hơn một nửa tài sản của anh đã chuyển sang tên cô, phần còn lại để cho năm đứa con.
“Anh A Cẩn, sao bây giờ anh mới đến? Em chờ anh lâu lắm rồi.”
Hai người đang nói giãn trước cửa lâu đài, Haya giống như con bướm nhào về phía Lãnh Hoài Cẩn.
Cô ta mặc trang phục hoàng thất rườm rà, Lãnh Hoài Cẩn hờ hững né tránh khiến cô ta nhào vào khoảng trống, không ngờ lại ngã thẳng xuống đất.
Thẩm Vị Ương không muốn gây chuyện, cô vô thức giữ chặt cô ta. Lúc này mới không khiến công chúa hoàng thất chật vật té nhào trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng Haya lại không cảm kích, hất cổ tay bị cô nắm chặt, quay đầu tức giận nói với cô: “Sao cô lại đến đây? Đây là bữa tiệc của hoàng thất chúng tôi, không phải loại
phụ nữ nào cũng có thể vào.”
Hôm nay Diệp Chiêu Chiêu mặc lễ phục màu trắng rất đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng nhưng khí chất và ngoại hình vẫn rất ổn. Dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt
xinh đẹp. Một người phụ nữ như vậy xuất hiện trong bữa tiệc, muốn khiêm tốn cũng không được, cô giống như ánh sáng đột nhiên xuyên qua địa ngục ngợp trong vàng
son.
Lãnh Hoài Cẩn bảo vệ Thẩm Vị Ương phía sau mình, lạnh lùng nói với Haya: “Là Thân vương Sawyer mời tôi tới, tôi muốn dẫn ai theo cũng không liên quan đến công
chúa Haya.”
“Lãnh Hoài Cẩn, anh…”
“Chiêu Chiêu, sao em lại tới đây?”
Khi Haya sắp mất bình tĩnh, Diệp Phù Tô đi đến.
Lúc nhìn Thẩm Vị Ương, anh ta vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch ngọt ngào trước kia. Thẩm Vị Ương trông thấy mà đau đầu, Lãnh Hoài Cẩn lại nhíu mày.
Thẩm Vị Ương kiên trì chào hỏi anh ta: “Diệp Phù Tô, đã lâu không gặp.”
Biểu cảm ngọt ngào ngốc nghếch chợt cứng đờ, kỳ quái hỏi cô: “Chiêu Chiêu, sao em lại khách sáo với anh thế?.”
Thẩm Vị Ương:
” ”
“Đương nhiên là cô ấy phải khách sáo với anh rồi.” Lãnh Hoài Cẩn ôm bả vai Thẩm Vị Ương nhìn Diệp Phù Tô, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn: “Ngài Diệp, ông nội anh mời chúng tôi đến tham gia bữa tiệc hoàng thất, anh muốn chúng tôi đứng chờ ở bên ngoài à?”
“Đương nhiên là không được rồi, xin lỗi, hai người mau vào đi.” Mặc dù Diệp Phù Tô không thích Diệp Chiêu Chiêu và Lãnh Hoài Cẩn đứng cùng nhau nhưng anh ta là người thừa kế gia tộc, anh ta hiểu rõ phép tắc, cũng hòa đồng hơn Haya rất nhiều.
Chỉ là bởi vì trước đó cựu thần Phù Tô bám vào người anh ta, mỗi lần Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy anh ta đều cảm thấy nắm đấm cứng rắn, thái độ cũng không tốt.
Rất ghét anh ta cứ luôn để ý vợ mình, bắt chuyện mọi lúc mọi nơi.
Nhưng so với việc cùng anh đi gặp Diệp Tu Ly không biết là người hay là quỷ, Lãnh Hoài Cẩn thà để Thẩm Vị Ương tạm thời ở bên Diệp Phù Tô còn hơn.
“Em tạm thời đi theo thằng ngốc đó đi, dù anh ta không thông minh lắm nhưng sẽ không có ai dám bắt nạt em.”
Sau khi đi vào bữa tiệc xa hoa rộng rãi với váy vóc sặc sẽ thơm tho, Lãnh Hoài Cẩn nói với Thẩm Vị Ương.
“Anh nhận được thiệp mời của Thân vương Sawyer, hẳn nên đi gặp ông ta.”
Thẩm Vị Ương lo lắng, nhưng thân phận của cô thật sự không thích hợp đi theo anh.
Vì vậy chỉ có thể lo lắng nắm chặt tay Lãnh Hoài Cẩn, nhìn anh dặn dò: “Phải cẩn thận, có chuyện gì thì nhất định phải nói cho em biết, em sẽ chờ anh trong phòng tiệc này.”
Lãnh Hoài Cẩn vỗ tay vỗ lưng Thẩm Vị Ương an ủi cô, sau đó được thị vệ lâu đài dẫn đi gặp Thân vương Sawyer.
Sau khi nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn rời đi, Diệp Phù Tô mới tới nói chuyện với Thẩm Vị Ương: “Chiêu Chiêu, sao em lại đi cùng Lãnh Hoài Cẩn, không phải anh ta đã có vợ
rồi à?”
Giọng điệu anh ta vẫn nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là không tán thành, cảm thấy cô đang chen chân vào hôn nhân của người khác.
Thẩm Vị Ương bình thản nói với anh ta: “Anh trở lại nhà họ Diệp lâu rồi, chắc cũng biết tôi không phải là em gái anh, chuyện này còn chưa tới lượt anh quản đâu.”
Diệp Phù Tô phát hiện Thẩm Vị Ương hiểu lầm mình, vội vàng giải thích: “Chiêu Chiêu, không phải, anh không có ý đó. Em có làm gì anh cũng ủng hộ, nhưng Lãnh Hoài
Cẩn có vợ rồi mà còn ở bên em, như vậy là không chịu trách nhiệm với em. Nếu anh ta thật sự thích em, anh ta sẽ không để em phải ấm ức như vậy.”
Dáng vẻ anh ta sốt ruột giải thích thật sự có hơi ngốc nghếch, Thẩm Vị Ương trông thấy mà câm nín.
Diệp Phù Tô thật này, đúng là hơi ngốc.
Ngốc đến nỗi cô không thể nói lời ác độc với anh ta.
“Tôi có chừng mực, anh không cần quan tâm chuyện của chúng tôi.”
Trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch ngọt ngào của anh ta, Thẩm Vị Ương cố gắng kìm nén không chuyển cơn giận từ Phù Tô sang Diệp Phù Tô.
“Ngài Diệp, đây là ai thế? Sao trước kia chưa từng nhìn thấy?”
Trong khi hai người nói chuyện, có ba người phụ nữ trang phục lộng lẫy đi ngang qua, nhìn quần áo cũng biết là cô chủ rất có tiếng tăm.
Một người trong đó quan sát Thẩm Vị Ương từ trên xuống dưới, sau đó mới hỏi Diệp Phù Tô.
Diệp Phù Tô giới thiệu rất tự nhiên: “Đây là em gái tôi, Diệp Chiêu Chiêu.”
Maya kỳ quái nhìn Diệp Phù Tô: “Sao trước kia chưa từng nghe nói là anh còn có em gái?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!