“Chiêu Chiêu, anh không có suy nghĩ làm em tổn thương. Anh chỉ cảm thấy nhất định là giữa chúng ta rất có duyên, anh không muốn em phải chịu oan ức.”
Cô là người đầu tiên anh ta nhìn thấy sau khi mất trí nhớ, giống như chim non tách vỏ rất thân thiết với người đầu tiên mà mình nhìn thấy, anh ta cũng có cảm giác như vậy với Diệp Chiêu Chiêu.
Mặc dù không biết danh tính của cô, hay vì sao mà anh ta mất trí nhớ.
“Vậy thì cảm ơn anh, nếu sau này anh gặp rắc rối, cứ nói với tôi.”
Thẩm Vị Ương không phải là người không biết tốt xấu, Diệp Phù Tô chăm sóc cô như vậy, cô cũng không muốn mắc nợ người khác.
Diệp Phù Tô có thể cảm giác được thái độ của Thẩm Vị Ương đã tốt hơn, anh ta vui vẻ mà mắt thường có thể nhìn ra được: “Được, sau này em có việc, anh cũng bảo kê em. Anh nhất định sẽ chăm sóc em như em gái ruột của mình.”
Anh ta vui vẻ như vậy khiến Thẩm Vị Ương ngại ngùng luống cuống tay chân, không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ khế ừm đáp.
Khi Haya đi tới, cô ta nghe thấy Diệp Phù Tô nói như vậy, cô ta cười nhạo: “Ngài Diệp, anh đúng là có thưởng thức đẩy. Loại giày rách để tiện này mà anh cũng xem như
báu vật, không sợ chuốc lấy phiền phức à?”
Khi Diệp Phù Tô không vui thì cảm giác ngây ngô ngọt ngào cũng vơi bớt, thậm chí còn trông có vẻ đáng sợ.
Anh ta nhíu mày nhìn Haya, hơi giận nói: “Công chúa Haya, mong cô nói chuyện chú ý một chút. Hôm nay là bữa tiệc hoàng thất của các cô, không thể khiến nữ vương bệ hạ mất mặt được.”
Dường như Haya có hơi sợ Diệp Phù Tô, không tiếp tục châm chọc Thẩm Vị Ương nữa, cô ta trừng cô rồi muốn rời đi.
Trong lòng Thẩm Vị Ương cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn xảy ra xung đột với Haya ở đây, sẽ khiến A Cẩn mất mặt.
Nhưng cô đánh giá thấp mức độ điên rồ của Haya.
Khi cô ta đi ngang qua cô, vậy mà lại đẩy cô, khiến cô không phòng bị ngã xuống tháp champagne ở bên cạnh, những ly champagne đế cao lập tức tan rã sụp đổ…
“Chiêu Chiêu!”
Diệp Phù Tô vội vàng xông tới bảo vệ Thẩm Vị Ương dưới người, dùng lưng mình ngăn cản thủy tinh võ giúp cô.
Haya không ngờ Diệp Phù Tô lại phản ứng nhanh như vậy, sẽ mặc kệ hậu quả mà bảo vệ Thẩm Vị Ương như vậy, sắc mặt cô ta chợt khó coi hơn.
“Em không sao chứ?”
Tuy rằng có Diệp Phù Tô bảo vệ, quần áo Thẩm Vị Ương vẫn bị bẩn, nhưng cô không để ý nhiều như thế, vội vàng đẩy Diệp Phù Tô đang che chở mình ra, sau đó quan
sát tình huống của anh ta.
Diệp Phù Tô khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, em không sao là tốt rồi.”
Sao có thể không sao được?
Tháp champagne to như vậy lại rơi xuống, đổ mạnh vào lưng anh ta.
Thẩm Vị Ương siết chặt nắm đấm, buông cánh tay Diệp Phù Tô ra đi tới trước mặt Haya, lạnh lùng nhìn cô ta: “Công chúa Haya, cô có ý gì?”
Haya lại giả vờ vô tội nhìn cô: “Cô Diệp, cô có ý gì?”
“Thưa bà, thưa bà, bà không sao chứ?”
Lúc này, phía sau Thẩm Vị Ương vang lên giọng nói sốt ruột của mấy hầu gái.
Bấy giờ cô mới nhận mục đích của Haya không chỉ là đổ tháp champagne vào người cô.
Càng quan trọng hơn, e là quý bà vô tình bị thương ở phía sau.
“Đây là bà Berg, vợ của Công tước Charles.” Diệp Phù Tô vỗ vai an ủi cô, sau đó đi đến xin lỗi bà Berg: “Thưa bà, xin lỗi bà, đã làm bà bị thương rồi.”
Bà Berg là một người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt khắc nghiệt. Cho dù là đối diện với người có thân phận như Diệp Phù Tô, bà ta vẫn thể hiện tư thái quý tộc xưa khinh
thường người khác như trước.
“Cậu Diệp, cậu nói xin lỗi là tôi phải lập tức tha thứ cho cậu sao?”
Dứt lời, bà ta lại nhìn về phía Thẩm Vị Ương, ánh mắt cay nghiệt, hỏi rất khinh bỉ.
“Cô gái này là ai? Người tình của cậu à?”
Diệp Phù Tô còn chưa kịp trả lời, bà ta lại cay nghiệt hỏi thêm.
“Tôi thấy cậu Diệp tĩnh lặng tuấn mỹ, còn không biết cậu sẽ coi trọng thần tiên nào, không ngờ lại là người không xứng tầm như thế, cũng chỉ có chút nhan sắc, dáng vẻ chưa từng trải việc đời, đúng là có đưa đi hét giá cũng không bán được.”
Lời nói ngày càng khó nghe, áy náy ban đầu của Diệp Phù Tô chậm rãi biến mắt. Vẻ mặt anh ta giận dữ, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Gần đây tiếng Trung của nữ công tước lại tiến bộ không ít.”
“Diệp, anh dẫn em đi thay quần áo đi.”
Hai người đối đầu với nhau, Thẩm Vị Ương không muốn gây chuyện nên kéo Diệp Phù Tô muốn tạm thời rời khỏi nơi này.
Bây giờ thân phận của cô khá đặc biệt, Lãnh Hoài Cẩn đi gặp Thân vương Sawyer, còn không biết ông ta là kiểu người nào, cô không muốn gây thêm phiền phức.
Nhưng rắc rối luôn tự tìm đến cửa.
Haya cũng không tùy tiện tìm người gài bẫy cô.
Thẩm Vị Ương vừa định kéo Diệp Phù Tô rời đi đã bị bà Berg gọi lại: “Dừng lại, đây là thái độ gì? Không xin lỗi luôn hả?”
Thẩm Vị Ương dừng bước, xoay người không sợ hãi nhìn bà ta, cô nói: “Thưa bà, nếu là lỗi của tôi, đương nhiên là tôi sẽ xin lỗi.”
Berg nhìn gương mặt trẻ tuổi diễm lệ trước mặt, là thanh xuân mà bà ta có bảo dưỡng thế nào cũng không chiếm được.
Trong lòng dấy lên lửa giận: “Cô có ý gì? Vừa rồi tôi bị tháp champagne đổ vào người, chẳng lẽ không phải là vì cô sao?”
Tuy rằng trong sảnh tiệc rộng lớn với váy vóc tươm tất và tràn ngập niềm vui, nhưng nếu ở đây xảy ra chuyện thì cũng có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Hơn nữa, hẳn là địa vị của bà Berg rất cao, có nhiều người vây xem kêu oan giúp bà Berg, còn nói Thẩm Vị Ương không đúng.
Mặc dù vừa rồi có mấy người trong số này tận mắt chứng kiến Haya đẩy cô.
Thẩm Vị Ương phớt lờ những lời chỉ trích này, bình tĩnh nói với bà Berg: “Tháp champagne bị ngã là do công chúa Haya đẩy tôi. Vì thế người đẩy tháp champagne là
công chúa Haya, nếu bà muốn trách, thật ra bà có thể thảo luận với công chúa Haya đấy.”
“Cô đang nói gì vậy?” Haya giận dữ trừng Thẩm Vị Ương, dáng vẻ như bị oan ức: “Diệp Chiêu Chiêu, cô ngậm máu phun người, tôi đẩy cô bao giờ? Mấy người có thấy tôi đẩy cô ta không?”
Cô ta nhìn về phía đám đông đang vây xem náo nhiệt rồi hỏi.
Đây là lâu đài hoàng thất, cô ta là công chúa hoàng thất. Ai dám làm cô ta khó xử, cũng không có ai có can đảm nói thêm bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!