hå?”
“Công tước Charles, không xong, xảy ra chuyện rồi.”
Khi Charles và Thẩm Vị Ương nói chuyện, đột nhiên có thị vệ xông tới vội vàng bẩm báo với Charles.
Charles nhìn anh ta, anh ta mới ý thức được Thẩm Vị Ương đang ở đây nên không tiện, chậm rãi tỉnh táo lại.
Trông anh ta rất vội vã, bởi vì chạy quá nhanh mà trên mặt cũng đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Vị Ương nói với Charles: “Ngài có việc thì cứ làm đi, yên tâm, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Tôi biết mình nên làm và không nên làm gì.”
Càng vào lúc này thì càng phải tỉnh táo, nếu như cô cũng xảy ra chuyện, vậy thì thật sự không còn ai cứu A Cẩn nữa rồi.
Charles cũng không nói nhiều với cô, bảo cô cứ thoải mái xem nơi này như nhà mình là được, sau đó ra ngoài cùng với thị vệ.
Chờ đến buổi tối, Tiểu Ôn Noãn lại nhảy nhót đến chơi với cô.
Thẩm Vị Ương đang ăn cơm, nghĩ cách đối phó với Diệp Tu Ly thế nào mới có thể cứu được Lãnh Hoài Cẩn từ trường đấu thủ.
Ôn Noãn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, cô bé chợt hoảng sợ, bám khung cửa không dám vào.
Một lát sau Thẩm Vị Ương mới chú ý đến cô bé, cô vội vàng gọi cô bé vào phòng.
Lúc này Tiểu Ôn Noãn mới giẫm chân ngắn chạy vào, bàn tay mập mạp nắm tay cô, ngẩng đầu hỏi cô: “Chiêu Chiêu, dì không vui sao? Không thích bữa tối nhà cháu
Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua bữa tối tinh xảo chuẩn bị cho cô trên bàn, nào có không thích: “Không, nhà Noãn Noãn chuẩn bị bữa tối rất tinh xảo, dì rất thích.”
Tiểu Ôn Noãn nhíu mày, có vẻ không vui, rầu rĩ nói: “Nhưng mà cháu không thích, cháu thích ăn món ăn nước A nhất. Nhưng sau khi mẹ rời đi, cháu không được ăn nữa,
bà Berg chỉ thích mua quần áo mới cho cháu chứ không biết Noãn Noãn thích ăn món nào.”
Thẩm Vị Ương sững sờ: “Bây giờ mẹ Noãn Noãn đang ở đâu?”
Hốc mắt Tiểu Ôn Noãn đỏ bừng: “Noãn Noãn không có mẹ, bố Noãn Noãn cũng không ở cùng Noãn Noãn.”
Cô bé đáng thương ôm cánh tay cô, đôi mắt đỏ như mắt thỏ nhìn cô: “Chiêu Chiêu, dì là người đất nước A, dì biết nấu món ăn nước A không? Noãn Noãn muốn ăn món
ăn nước đó.”
Lần này Thẩm Vị Ương đã biết vì sao cô bé này vừa gặp đã thân thiết với cô rồi.
Hóa ra là vì nhớ mẹ.
Nhỏ như vậy đã mất bố mẹ, Thẩm Vị Ương nhìn mà đau lòng muốn chết.
Cô lập tức đứng dậy, xoay người ôm cô bé: “Đương nhiên là biết, Noãn Noãn nói cho dì biết nhà bếp ở đâu, dì nấu bữa ăn thịnh soạn cho Noãn Noãn.”
Tiểu Ôn Noãn nghe thấy Thẩm Vị Ương đồng ý làm bữa ăn thịnh soạn cho mình, cuối cùng đôi mắt đỏ bừng cũng lóe lên ý cười, vui vẻ chỉ đường cho Thẩm Vị
Ương.
Bà Berg nghe thấy dưới lầu có tiếng động nên đi xuống xem chuyện gì xảy ra, bèn thấy Thẩm Vị Ương đang nấu cơm trong phòng bếp. Cháu gái bà ta lại vui vẻ không ngừng nói chuyện líu lo với Thẩm Vị Ương.
Hiếm khi Ôn Noãn nói nhiều, cũng ít khi nào cười đùa vui vẻ như thế.
Bà ta thấy mà trong lòng chua xót.
Đây là huyết mạch duy nhất của con trai bà ta.
Bà ta là người cay nghiệt, bà ta đã dành toàn bộ dịu dàng cho cháu gái nhưng vẫn không biết phải làm thế nào cô bé mới vui vẻ.
Nếu như lúc trước bà ta không ngăn cản con gái ở bên người phụ nữ kia, có khi nào sẽ rất hạnh phúc hay không?
“Bà Berg.”
Thẩm Vị Ương nấu xong, đang xoay người đi vào nhà ăn chính thì nhìn thấy bà Berg với đôi mắt đỏ bừng đứng ngoài cửa phòng bếp.
Đột nhiên đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Vị Ương, bà Berg ngại ngùng quay đầu.
Ôn Noãn cũng nhìn thấy bà ta, vui vẻ tiến lên kéo tay bà ta hỏi: “Bà nội, bà muốn ăn món ăn nước A không? Là món ăn mẹ sẽ nấu mà Noãn Noãn đã nói với bà đó.”
Thẩm Vị Ương lúng túng nói: “Khụ khụ, nếu muốn ăn thì ăn cùng đi. Tôi xin lỗi, tự tiện dùng phòng bếp nhà bà.”
Bà Berg lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhà ăn: “Cô cũng đã nấu rồi, bây giờ còn nói những lời này làm gì nữa.”
Mặc dù Ôn Noãn còn nhỏ nhưng có thể cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa Thẩm Vị Ương và bà Berg. Cô bé ngại ngùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ương, giải thích giúp bà nội mình: “Chiêu Chiêu, bà nội không có ý đổ lỗi cho dì đâu. Là cháu nhờ dì nấu cơm, bà nội sẽ không trách dì.”
Thẩm Vị Ương cúi đầu nhìn bé con xinh xắn đáng yêu, trong lòng ấm áp: “Dì biết, không sao đâu.”
Chờ đến nhà ăn, bà Berg đã ngồi vào chỗ. Dù vẻ mặt vẫn kém nhưng cũng coi như ngầm thừa nhận ăn chung với bọn họ rồi.
Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Thẩm Vị Ương chỉ nấu ba món ăn một món canh. Cà tím thịt bằm, gà chảy nước miếng và thịt viên kho tàu, đều là những món ăn nhà làm
đơn giản nhưng ăn vào rất ấm áp và vui vẻ, bà Berg cũng ăn rất nhiều, vừa ăn vừa không khỏi mắng cháu gái nhỏ.
“Hèn chi đêm nay cháu không ăn cơm, hóa ra là chừa bụng vì bữa này.”
Ôn Noãn cười hì hì múc muỗng cơm lớn, bên miệng còn dính hạt cơm: “Chiêu Chiêu nấu ăn ngon thật đó, giống như mẹ của Noãn Noãn. Chiêu Chiêu, cảm ơn dì, Noãn
Noãn muốn chết vì mùi vị này luôn rồi.”
Khi cô bé nhắc đến mẹ, Thẩm Vị Ương cảm thấy cảm xúc của bà Berg có hơi lạ, sau đó cũng không ăn được nữa. Bà ta ngẩn người ngồi đó, cũng không biết là đang
nghĩ gì.
A.”
Chờ Noãn Noãn cơm nước xong xuôi được người giúp việc dẫn lên lầu tắm rửa đi ngủ, bà ta mới đột nhiên nói với Thẩm Vị Ương: “Tôi rất không thích phụ nữ đất nước
Thẩm Vị Ương sững sờ, nhưng cô không đáp lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!