Anh ấy còn chưa kịp mở miệng, Vũ Bách đã nói thẳng: “Hôm qua tôi đã nhìn thấy xà triều, để tôi nói cho ông biết, bây giờ chúng ta chỉ cần mang Diệp Chiêu Chiêu trở
ở ô để đô, đừng lội vào vũng bùn, Liễu Hoài Xuyên nhất định sẽ lo liệu những chuyện khác.”
Những gì Vũ Bách nói chính là mục đích ban đầu của họ khi đuổi theo Diệp Chiêu Chiêu đến đây.
Cậu ấy làm đúng.
Chỉ là đối với Lưu Hiểu Vũ mà nói, cậu ấy đã tới nơi này rồi thì không thể về được nữa.
“Tiểu Vũ, con về đi, còn Diệp Chiêu Chiêu, sau khi những chuyện này qua đi, ba sẽ đưa nó về đế đô, chắc chắn sẽ không trì hoãn việc con cứu Thẩm Vị Ương, được không?”
Vũ Bách tức giận: “Ý ông là gì, ông cho rằng tôi tham sống sợ chết, cho nên bây giờ mới muốn trở về sao?”
Lưu Hiểu Vũ bất đắc dĩ phủ nhận: “Đương nhiên là không phải, sao ba lại cảm thấy con là người tham sống sợ chết chứ, là do ba lo lắng cho sự an toàn của con, chuyện này rất phức tạp và nguy hiểm, con nói đúng, vốn dĩ chuyện không liên quan gì đến con thì con đừng lội vào vũng bùn nữa.”
Vũ Bách trừng mắt nhìn anh ấy, hỏi: “Không liên quan đến tôi hả, vậy chuyện đó có liên quan đến ông không? Tại sao ông nhất định cứ phải quan tâm đến chuyện này
chứ?”
Lúc này Lưu Hiểu Vũ mới ý thức được, Vũ Bách thật sự không muốn rời đi, cậu ấy cố ý tức giận vì muốn tự anh thay đổi ý kiến.
Anh ấy bất đắc dĩ nhìn Vũ Bách, thở dài: “Tiểu Vũ, ba không nói cho con một số chuyện cũng vì muốn tốt cho con, con nghe ba nói, bây giờ con về để đô đi, chuyện này giao cho ba, con về để độ chờ tin được không.”
Trông vẻ mặt Lưu Hiểu Vũ hơi mệt mỏi, dường như thật sự có điều khó nói.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy có thể giấu cậu ấy nhiều điều quan trọng như vậy và coi cậu ấy như một kẻ ngốc chẳng biết gì.
Cậu ấy nắm chặt tay, tức giận nhìn Lưu Hiểu Vũ, phẫn nộ nói: “Lưu Hiểu Vũ! Tôi hỏi ông lần cuối, ông có muốn giải thích rõ ràng cho tôi nghe không, đừng để tôi giống
như kẻ ngốc chẳng biết gì, mẹ kiếp, tức chết mất, tôi chịu quá đủ rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Vũ Bách, Lưu Hiểu Vũ mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào.
Anh ấy có thể nói gì chứ.
Không thể nói bất cứ điều gì được.
Bởi vì anh ấy chỉ có một đứa con trai mà thôi.
“Con trai ngoan, nghe lời ba về để đô trước đi, đợi ba…”
“Ông không xứng!”
Vũ Bách hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy, sau đó nhanh chóng đi theo đám người Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương và Diệp Phù Tô đã đi một đoạn đường, cho nên cô không nghe được bất cứ điều gì về cuộc cãi vã vừa rồi giữa Vũ Bách và Lưu Hiểu Vũ.
Lúc này thấy Vũ Bách tức giận đùng đùng xông lên, cô cảm thấy hơi buồn cười, hỏi: “Làm sao vậy nhóc, tức giận gì à? Ai làm cậu tức giận như vậy?”
Vũ Bách trừng mắt nhìn cô, sau đó cậu ấy cũng không nói gì nữa mà chỉ lần theo dấu vết của rắn Long Tích đi về phía trước.
Vẻ mặt Diệp Phủ Tô khá khó chịu: “Tính tình công tử gì vậy, còn dám trừng mắt với cô.”
Thẩm Vị Ương không thèm để ý. “Anh so đo với một đứa bé làm gì.”
Diệp Phù Tô cũng nghĩ thế, nhưng anh ấy không quen nhìn người khác tỏ thái độ xấu với Chiêu Chiêu.
Anh ấy lẩm bẩm: “Chỉ là tôi không quen nhìn người khác tỏ thái độ xấu với cô thôi.”
Thẩm Vị Ương thấy buồn cười với dáng vẻ câu nệ tiểu tiết của anh ấy: “Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh này nữa, việc khẩn cấp nhất bây giờ là phải mau chóng tìm ra tung tích của rắn Long Tích.”
“Bây giờ nhóm anh Liễu cũng không sao, nhưng không có nghĩa là sau này Cố Văn Chu sẽ không làm khó bọn họ. Cổ Văn Chu bụng nham dạ hiểm, nếu chúng ta đến chậm một bước, nhóm anh Liễu sẽ càng gặp nguy hiểm.”
Và cả Lãnh Hoài Cẩn nữa.
Bây giờ trông vẻ ngoài cô rất bình tĩnh, nhưng chỉ có cô biết mình đang lo lắng đến mức nào, đêm qua cô không thể ngủ ngon, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là tình hình ở trường đấu thú.
Không biết anh có thể chịu đựng cho đến khi cô quay trở lại hay không.
Nếu anh không chống đã được… thì bây giờ cô tội gì phải lăn qua lăn lại ở nơi này, cô thà xông vào chết cùng anh lúc đó luôn.
Họ men theo dấu vết do xà triều để lại đã mấy ngày rồi, cuối cùng cũng đến được điểm cuối.
Và điểm cuối còn đáng sợ hơn họ nghĩ nhiều..
Vô số rắn Long Tích tụ tập trong một hố tuyết khổng lồ giống như đang luyện cổ, trông như một biển rắn nằm trong đống xương trắng dày đặc trôi nổi trên mặt
biển.
Thẩm Vị Ương vừa nhìn thấy đã lập tức quay người đi, không nhịn được mà nôn ọe một lúc.
Quá kinh tởm.
Thực sự quá kinh tởm.
Ba người đàn ông Diệp Phù Tô, Lưu Hiểu Vũ và Vũ Bách nhìn qua cũng cảm thấy buồn nôn.
Vũ Bách thầm chửi thề, sau đó cả giận nói: “Diệp Tu Ly là một tên biến thái à, sao lại thu thập nhiều thứ ghê tởm đến vậy?”
Thẩm Vị Ương uống một ngụm nước mà Lưu Hiểu Vũ đưa cho, sau khi triệu chứng nôn mửa dịu đi một chút, cô nói: “Có lẽ là do đá Long Tích, cũng có thể là do tất cả
rắn Long Tích trong núi tuyết này đều tập trung ở đây, hố tuyết này giống như một cái vạc vậy, nó có thể là để luyện đá Long Tích.”
“Thi thể của những người chết vì số 86 và rắn Long Tích trong những năm qua đều được vận chuyển đến đây và trở thành chất dinh dưỡng của rắn Long Tích, có lẽ trận
xà triều hôm qua là do cuối cùng Diệp Tu Ly cũng tìm được cách tập trung hết tất cả rắn Long Tích lại một chỗ, này chính là thời điểm mà ông ta đã nói.”
Diệp Phù Tô siết chặt hai tay, có thể nhìn thấy lờ mờ những đường gân xanh tức giận nổi lên trên thái dương của anh ấy.
Thẩm Vị Ương để ý tới, cô vỗ vai anh ấy an ủi: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, là lỗi của Diệp Tu Ly.”
Diệp Phù Tô ủ rũ mặt mày, khàn giọng nói: “Nhưng tôi không còn nhớ rõ chuyện trước kia nữa, ông ấy là ông nội tôi và ông ấy đã làm ra chuyện tà ác như vậy, chẳng lẽ tôi thực sự là một người ngây thơ và không biết gì à?”
Tất nhiên là anh không biết.
Tất cả điều này là lỗi của vị thần Phù Tô cũ.
Nhưng Thẩm Vị Ương cũng không tiện giải thích.
“Kia là cái gì, không phải ở trong còn có một người à?” Vũ Bách cố nén buồn nôn nhìn thêm vài lần, hoảng sợ phát hiện giữa hố tuyết có một bức tượng đất nung, hình
dáng giống như một người phụ nữ, cậu ấy lập tức hỏi nhỏ: “Mọi người có cảm giác bức tượng đất nung này trông giống như được làm từ người thật hay không.”
Nó giống như một người sống bị đổ đất vào, sau đó mới biến thành một bức tượng đất nung.
Thẩm Vị Ương sửng sốt, lập tức nhìn bức tượng đất nung, sau đó ánh mắt cô co rút lại, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, may mà Diệp Phù Tô kịp thời đã lấy.
“Đúng, đúng là công chúa An Na! Công chúa An Na là con gái ruột của nữ vương bệ hạ, cô của công chúa Cáp Nhã.
Đôi môi cô nhợt nhạt hẳn đi, giọng cô run run.
Diệp Phù Tô và Vũ Bách đều giật mình, trong khi Lưu Hiểu Vũ đã nước mắt lưng tròng, ngón tay anh ấy run rẩy nắm lấy bức tường đá bên cạnh, quỳ xuống và dập mạnh
đầu xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!