Diệp Phù Tô muốn đi cùng Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương không muốn anh đi cùng, nhưng lại cảm thấy hai cha con Lưu Hiểu Vũ cần không gian riêng, vì thế liền cùng anh đi ra ngoài.
“Kỳ thật Vũ Bách cũng tính là em họ của tôi, sau này tôi sẽ cùng cô chiếu cố cho nó.”
Sau khi đi ra ngoài, hai người bắt đầu tìm hiểu tình hình ở đây, Diệp Phù Tô thì lại không nói gì.
Thẩm Vị Ương nhớ trước đây có nghe về lời đồn của nữ vương bệ hạ và Diệp Tu Ly, cô nhìn sang anh hỏi: “Công chúa An Na là con gái của nữ vương bệ hạ và ông nội
của anh sao?”
Diệp Phù Tô hơi nhún vai: “Đại khái là vậy, dù sao vào cái ngày cô mặc lễ phục, chuyện của công chúa An Na cũng bị khơi lên, tôi cũng có nghe lão người hầu của tôi
nhắc lại vụ này.”
Thẩm Vị Ương suy nghĩ lại: “Nếu công chúa An Na là con riêng như trong lời đồn, cho dù nữ vương bệ hạ biết người làm hại công chúa An Na là Diệp Tu Ly, bà ấy cũng không dám lộ ra, cho nên năm đó chuyện công chúa qua đời mới không được điều tra đến cùng.”
Chỉ khổ cho Vũ Bách và Lưu Hiểu Vũ thôi.
“Anh biết nhiều chuyện như vậy, vậy anh có biết tại sao ông nội của anh lại làm vậy với công chúa An Na không? Dù sao cô ấy cũng là con gái ruột của ông ta.”
Nghe được câu con gái ruột, Diệp Phù Tô cười một cách châm chọc, lấy tay chỉ chỉ chính mình rồi nói: “Tôi thì sao? Tôi còn là cháu trai ruột đây, cô cảm thấy ông ta quan tâm đến tôi sao?”
Đúng vậy!
Na.
Diệp Tu Ly cản bản không có chút nhân tính nào.
Ông ta chỉ suy nghĩ cách để được trường sinh mà thôi.
Chỗ bọn họ vẫn có thể nhìn thấy hố tuyết lớn với đầy những con rắn Long Tích có xương sống, mà ở giữa hố là một cái giá chữ thập, treo trên giá chính là công chúa An
Hổ dữ không ăn thịt con.
Diệp Tu Ly ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Lúc này, chỗ hố tuyết kia truyền đến một giọng nói, Thẩm Vị Ương cùng Diệp Phù Tô nhìn nhau, lập tức tìm một chỗ khuất tránh đi.
Sau đó bọn họ liền thấy được Diệp Tu Ly cùng Cố Văn Chu.
Diệp Tu Ly vừa đến đây, đang đi kiểm tra bên trong hố tuyết, nhìn những hình ảnh ghê tởm như vậy mà sắc mặt ông ta vẫn không có biểu tình gì.
Ông ta nhìn xong còn nói với Cố Vấn Chu: “Tìm người thận trọng đến đây, tránh đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lãnh Hoài Cẩn hôm nay lại đánh bại một con mãnh thú, chỉ là khả năng cậu ta cũng không còn sống được bao lâu, chờ cậu ta chết đi thì mang đến đây.”
Cố Văn Chu có chút băn khoăn: “Nhưng mà nghe nói sắp có người của nhà họ Lãnh đến, chính là vị tứ thiếu gia Lãnh Diệp trước nay vẫn luôn không xuất hiện kia.”
“Lãnh Diệp? Cho dù có là cha hắn Lãnh Hạo đến đây thì đã sao.” Diệp Tu Ly cười lạnh một tiếng, “Lãnh Hoài Cẩn cùng lắm chỉ là một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Lãnh, nếu nhà họ Lãnh thật sự coi trọng hắn, thì lần này đến phải là chú hai của hắn, vị đang làm tổng thống kia, chứ không phải gọi một tên tiểu bối đến đây.”
A Can.
Theo như lời của Diệp Tu Ly thì Lãnh Hoài Cẩn không thể chống đã được lâu nữa, Thẩm Vị Ương lo lắng nắm chặt hai tay, trong lòng nóng như lửa đốt.
Diệp Phù Tô muốn cầm tay cô an ủi, chỉ là cuối cùng vẫn vỗ vỗ vào vai cô.
Thẩm Vị Ương nhìn anh một cái, ra hiệu anh hãy yên tâm mình sẽ không mất khống chế.
Hiện tại bọn họ mất khống chế thì đừng mong ai trong hai người có đường thoát thân.
Cô chỉ muốn sống rời khỏi nơi này, chỉ khi thoát ra khỏi đây thì bọn họ mới có thể đi cứu A Cẩn.
Cố Văn Chu cùng Diệp Tu Ly nói chuyện trong chốc lát, sau đó Diệp Tu Ly liền rời đi, Thẩm Vị Ương và Diệp Phù Tô liền đi theo sau Cổ Văn Chu, hy vọng có thể đi theo
cô ta tìm được Tra Nhĩ Tư.
Những căn nhà ở đây đều được dựng bằng đất, giống hệt như những căn nhà hay được chiếu trong phim điện ảnh, chúng được xây vòng quanh cái hố tuyết kia, bọn họ lặng lẽ đi theo sau Cổ Văn Chu lên lầu, rất may không có ai đi tuần tra, nếu không bọn họ sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Người bình thường sẽ không đến ngọn núi phủ đầy tuyết như này, cho nên ngoài cái hố tuyết đó, những chỗ khác cũng không được đề phòng quá nghiêm ngặt.
Cổ Văn Chu đi vào một căn phòng ở lầu ba, căn phòng ấy nhìn không khác gì các phòng khác, chắc hẳn không phải là phòng của cô ta.
Cô ta đi vào chốc lát rồi đi ra, sắc mặt không tốt lắm mà rời đi.
Thẩm Vị Ương nghe rõ được âm thanh cãi nhau ban nãy là của cô ta cùng Công tước Charles.
“Anh chờ ở cửa. . . . . . Bỏ đi, cùng tôi vào bên trong xem.”
Cô vốn muốn để Diệp Phù Tô ở bên ngoài canh cửa, nhưng lại nhìn lên vẻ mặt ngốc nghếch của anh ta, ngẫm lại vẫn là thôi đi, mở khóa cùng anh đi vào.
Anh nhìn qua cũng không đủ thông minh, đến lúc đó nếu có chuyện gì cũng không thể tùy cơ ứng biến, bảo anh ở đây ngược lại có thể gặp chuyện xấu.
“Ta sẽ không nói ra đâu, cho nên cô hãy kêu tên khốn Diệp Tu Ly kia từ bỏ ý định đi.”
Nghe được tiếng mở cửa, Tra Nhĩ Tư đang ngồi trên giường lạnh lùng nói.
tôi.”
Nhưng khi ông ấy nhìn thấy là Thẩm Vị Ương thì ngây ngẩn cả người: “Cô, sao cô lại tới đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!