Có vẻ như trước đây khi Diệp Phù Tô bị thần Phù Tô nhập vào thân thể, anh ta đã làm rất nhiều chuyện thất đức, đó là lý do tại sao bây giờ Tra Nhĩ Tư lại đề phòng anh
như vậy.
Thời gian cũng không còn bao nhiêu, rất nhiều chuyện rất khó để giải thích, hơn nữa cũng không có đủ thời gian để mà giải thích, Thẩm Vị Ương chỉ có thể vội vàng
nhìn Tra Nhĩ Tư nói.
“Công tước Tra Nhĩ Tư, anh ta sẽ không bán đứng ngài, thời gian cấp bách, nếu đã xác định được ngài đã an toàn thì chúng tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu ngài có chuyện gì cần giúp đỡ, chúng tôi hy vọng ngài sẽ nói ra, vì chỉ khi ngài nói ra thì chúng tôi mới có thể giúp ngài được.”
Thấy Tra Nhĩ Tư dường như vẫn còn kiêng kị điều gì, Thẩm Vị Ương dựa theo suy đoán của mình, nói thẳng với ông ta.
“Vừa rồi chúng tôi đã biết được một chuyện, người bạn đồng hành của chúng tôi là con của Công chúa An Na, là con của cô ấy cùng một cận vệ thân thiết bên người cô năm đó, cha của đứa bé này khi nhìn thấy tượng gốm của Công chúa An Na đã kể lại chuyện năm xưa cho chúng tôi biết.”
“Cô nhìn thấy đứa bé đó rồi sao?”
Nghe Thẩm Vị Ương nói như vậy, Tra Nhĩ Tư lộ vẻ kinh ngạc.
“Đứa bé đó… đứa bé đó thật sự còn sống ư?”
Thẩm Vị Ương nghi ngờ hỏi:
“Ngài không biết đứa bé còn sống sao? Vậy là ta đã đoán sai rồi. Lúc nãy không phải Cố Vãn Chu tới hỏi ngài về tung tích của đứa bé đó sao?”
Tâm trạng Tra Nhĩ Tư sa sút, ông lấy tay che mặt, khi buông tay xuống, ánh mắt kia có chút bi thương:
“Năm đó, sau khi Vũ Hiểu ổn định cuộc sống cùng với đứa nhỏ kia, ta đã không còn liên lạc gì với chúng nữa.”
“An Na là cháu gái ta, là ta nhìn con bé lớn lên, hơn nữa lúc ấy ta đã bắt đầu nghi ngờ Diệp Tu Ly có liên quan tới việc nhiều nơi trong nước đột nhiên xuất hiện rắn ăn
thịt người. Ta là trưởng bối duy nhất mà An Na có thể tin tưởng trước lúc lâm chung. Cho nên, con bé đã cầu xin ta, sau khi Diệp Tu Ly mang con bé đi, hãy giúp đỡ nó chiếu
cố thật tốt cho đứa con của nó cùng Vũ Hiểu, đừng để Vũ Hiểu đi báo thù nếu không Diệp Tu Ly sẽ bắt đứa bé đi mất.”
“Cái gọi là thuốc trường sinh bất lão mà Diệp Tu Ly đang nghiên cứu cần có sự hiến tế của người thân nhất, người này phải có huyết mạch hoàng tộc cùng huyết mạch của ông ta, mà An Na chính là người phù hợp nhất với yêu cầu này. Nhưng khi An Na bị mang đi, con bé đã tự sát, điều này làm hỏng kế hoạch của ông ta, vì vậy ông ta phẫn
nộ dùng con bé làm thành một cái tượng gốm (chôn chung với người chết), rồi ném vào trong một hố tuyết để con bé phải chịu tra tấn”
“Ông ta cần người hiến tế, vì vậy ông ta đã cho người tìm kiếm tung tích của đứa nhỏ kia suốt những năm qua. Về sau, Vũ Hiểu đã bị đưa đến một vùng đất không người. Còn vì để bảo vệ đứa trẻ nên ta đã trực tiếp đưa nó đến biên giới Số 86.
Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn Tra Nhĩ Tư, không ngờ người đưa Vũ Bách đến biên giới Số 86 lại là ông ấy.
“Là… là ngài đưa Vũ Bách vào đó, tại sao… tại sao lại phải làm như vậy?”
Ở biên giới Số 86 cũng không hề tốt hơn so với rơi vào tay của Diệp Tu Ly là bao.
Trong mắt Tra Nhĩ Tư chậm rãi đong đầy áy náy
“Ta cũng biết là ta có lỗi với đứa nhỏ kia, nhưng Chiêu Chiêu à, ta không còn cách nào khác. Ở nước Y thế lực của Diệp Tu Ly rất hùng mạnh, nếu hắn muốn tìm được
đứa bé kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Mặc dù ở bên phía Tô Ngự cũng rất nguy hiểm, nhưng dù sao Diệp Tu Ly cũng không thể khống chế được ông ấy, hắn vẫn có chút kiêng kỵ đối với ông ấy. Ta chỉ có thể dàn xếp cho Tô Ngự giam đứa bé đó đến biên giới Số 86, để Diệp Tu Ly nghĩ rằng đứa bé đó đã chết và sẽ không thể tìm thấy được nữa.”
“Năm đó, An Na thà chết chứ không để kế hoạch của Diệp Tu Ly thành công. Đứa bé này là cốt nhục của An Na. Ta tin rằng nó cũng thà bị hành hạ chứ không để mẹ nó thất vọng. Về phần ta, đứa bé kia hẳn là rất hận ta, ta đã sống đến từng này tuổi rồi, nó muốn chém muốn giết thế nào đều tùy nó.”
Sau khi Tra Nhĩ Tư nói xong, Thẩm Vị Ương và Diệp Phù Tô đều trầm mặc.
Việc gửi một đứa trẻ đến biên giới Số 86 quả thực là tàn nhẫn, nhưng ông ta nói đúng, An Na thà chết chứ không để cho kế hoạch của Diệp Tu Ly được thành công, bản
thân là con của An Na, Vũ Bách làm sao lại có thể để mình trở thành vật hiến tế của Diệp Tu Ly được.
Giọng nói của Tra Nhĩ Tư tiếp tục vang lên:
“Hiện tại ta thực sự không biết tung tích của đứa bé đó, nhưng Cố Văn Chu không tin, hơn nữa ta còn đang nghiên cứu về rắn Long Tích, cô ta giam lỏng ta ở đây, chắc
là vì Diệp Tu Ly sợ thuốc trường sinh bất lão của ông ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà ta lại cũng nghiên cứu một chút về phương diện này, nên ông ta muốn ta ở đây hỗ
trợ.”
“Chiêu Chiêu, mầm mống tai họa tồn tại lâu năm sẽ chỉ càng điên cuồng hại người, hiện tại các ngươi hãy mau rời khỏi nơi này đi, mang theo cả đứa bé kia đi nữa, đừng để nó rơi vào tay của Diệp Tu Ly.”
Sau khi hiểu được câu chuyện ẩn dấu bên trong, Thẩm Vị Ương cảm thấy rất bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.
“Anh ở chỗ này chờ tôi, bây giờ tôi đi tìm Vũ Bách và đại ca Lưu, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây.”
Tra Nhĩ Tư nói cũng đúng, nếu một kẻ điên như Diệp Tu Ly thực sự nghiên cứu thành công thuốc trường sinh bất lão, việc đó sẽ mang đến tai hoạ cho nhiều người hơn,
bọn họ nhất định không thể để ông ta thành công được.
Chu.
“Cô Thẩm, đến cũng đã đến rồi, tại sao lại còn muốn rời đi?”
Khi Thẩm Vị Ương và Diệp Phù Tô chuẩn bị đi ra, Cổ Văn Chu đã mở cửa bước vào. Lương Trí Thâm mặt đầy sẹo dẫn theo Lưu Hiểu Vũ cùng Vũ Bách đi sau Cố Văn
Ánh mắt Thẩm Vị Ương run lên. Cổ Văn Chu nhìn cô cười lạnh:
“Cô thật sự cho rằng tôi không biết mấy người tới đây sao? Thẩm Vị Ương, tìm được cô thật dễ dàng mà.”
Thẩm Vị Ương không để ý tới cô ta mà lo lắng nhìn Lưu Hiểu Vũ đang mê man, trong lòng cô có một tia dự cảm không lành.
Hốc mắt đỏ lên của Vũ Bách càng khẳng định suy đoán của cô – trong cơ thể Lưu Hiểu Vũ chắc chắn đã có một con rắn Long Tích.
Cố Vấn Chu kéo họ vào ngục tối nhốt lại, rồi đưa Diệp Phù Tô đi.
“Anh họ, anh là cháu ruột của ông, sao lại đi giúp đỡ người ngoài đối phó với ông nội mình như vậy hả?”
Diệp Phù Tô cười lạnh một tiếng, anh đã sớm đoán trước được kết cục của mình:
“Ông nội ư? Ông ta giữ lại tôi, chẳng qua cũng chỉ vì muốn tôi làm vật hiến tế cho ông ta mà thôi.”
Nếu không tìm được Vũ Bách, máu của Diệp Tu Ly vẫn đang chảy trong người anh ta, Diệp Tu Ly có lẽ cũng sẽ cố gắng còn nước còn tát mà dùng anh ta làm vật
hiến tế.
Thứ súc sinh vô lương tâm ấy, máu của ông ta lạnh như loài rắn vậy.
Cố Văn Chu hơi nhếch môi cười, “Anh là huyết mạch duy nhất của nhà họ Diệp, ông ngoại trân quý anh như vậy, làm sao có thể bắt anh đi làm vật hiến tế chứ. Dù sao cha của anh năm đó bị ném vào cũng không có bao nhiêu tác dụng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!