Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Tôi tên Lãnh Hoài Cẩn, chồng tương lai của em.” 

m là người phụ nữ của tôi, em nói xem tôi có nên quan tâm em hay không.” 

“Thẩm Vị Ương, tôi có nói phải phạt em sao? Vì sao em luôn khúm núm ở trước mặt tôi như vậy, em có thể có chút khí phách hay không?” 

“Vị Ương, chúc mừng sinh nhật.” 

“Tôi không thích trẻ con, nhưng mà nếu như em nhất quyết muốn sinh cho tôi một đứa thì lập tức chủ động lấy lòng tôi. Nói không chừng lúc nào đó tôi mất cảnh giác 

cũng sẽ cho em.” 

“Thẩm Vị Ương, tôi thích em, nhưng mà em đừng quá xem là thật, chỉ có tin vào chính em.” 

Sâu thẳm trong hồ nước, một người phụ nữ mang váy trắng khó khăn lặn xuống và bơi về phía người đàn ông không ngừng chìm xuống. Lúc vừa hôn vừa cứu anh, trong đầu của cô chiếu lại từng hình ảnh lúc bọn họ ở bên nhau. 

Trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc ấy, bọn họ không phải là chưa từng có những giây phút dịu dàng. 

Anh lúc lạnh lúc nóng, chính điều đó mới khiến cho cô chìm nổi trong biển khổ. Cô lại không chịu buông tay, thậm chí còn có những ảo tưởng không nên có về anh. 

Chỉ là những điều tốt mà anh thỉnh thoảng dành cho cô cũng không đủ bù đắp lại những tổn thương mà sự phản bội của anh mang đến cho cô. 

Lãnh Hoài Cẩn, nếu như bốn năm trước, khi tôi liều mạng gọi tên anh cầu cứu lúc đang bị cuốn vào dòng nước biển mãnh liệt, anh cũng có thể cứu tôi như hôm nay thì 

có lẽ bây giờ chúng ta sẽ không, không có… 

Sau khi lên bờ, nhìn người đàn ông đang nằm cùng mình trên đồng cỏ, đôi mắt Thẩm Vị Ương nhất thời chua xót. 

Nhưng mà sẽ không có nếu như 

Bốn năm trước, là anh sắp xếp người để giết tôi. 

Sao anh lại đến cứu tôi được. 

Cô nằm ngửa ra, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, cô vươn tay ra, vầng trăng giống như một chiếc nhẫn rơi trên ngón áp út của cô. 

Đáng tiếc là không trọn vẹn. 

“Khụ khụ.” 

Chỉ đến khi tiếng ho khan của người đàn ông vang lên, cô mới hoàn hồn. Cô khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất và giúp anh ép hết nước đọng trong phổi ra ngoài. 

Ho ra một ít nước hồ, lại qua một lúc lâu Lãnh Hoài Cẩn mới chậm rãi mở mắt tỉnh lại. 

“Vị Ương.” 

Mặc dù bây giờ rất yếu ớt nhưng lúc anh nắm lấy tay cô, sức lực vẫn rất lớn. 

“Em không sao chứ?” 

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu, rút tay mình ra khỏi tay anh, vô cùng xa cách: “Tôi không sao.” 

Cô xa cách, giống như một nắm muối lại rơi vào vết thương của anh. 

Giọng nói của anh khàn khàn, thấy cô phản ứng như vậy thì lúng túng nói: “Không sao là tốt rồi.” 

Càng nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận như bây giờ của anh, trong lòng Thẩm Vị Ương càng cảm thấy buồn bã. 

Một cảm xúc vô cùng chua xót dâng lên trong lòng cô. 

Cố gắng nén cảm giác không thoải mái này xuống, cô đó anh lên: “Có thể đứng dậy không? Đến gốc cây kia dựa vào một lúc, tôi kiểm tra vết thương cho anh.” 

Sau lưng liên tục nhận mấy lần va chạm nghiêm trọng, Thẩm Vị Ương có chút lo lắng cột sống của anh sẽ bị gãy. 

Cô không phải lo lắng anh mà là lo lắng lẽ như anh tàn tật nửa đời sau bởi vì cô thì anh sẽ buộc cô phải chịu trách nhiệm. 

Cô chỉ muốn rút tủy bỏ đi, cũng không muốn ở lại bên cạnh người đàn ông này. 

May mắn là anh còn có thể đứng dậy và đi được vài bước. 

Sau khi đó anh đến gốc cây kia ngồi xuống, Thẩm Vị Ương mới thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng khi Thẩm Vị Ương muốn kiểm tra vết thương phía sau lưng anh thì cô có chút xấu hổ. 

“Khụ khụ, anh tự cởi áo ra đi, tôi kiểm tra vết thương phía sau lưng anh một chút.” 

Nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng của cô, Lãnh Hoài Cẩn khẽ mỉm cười, sau đó ngoan ngoãn cởi cúc áo sơ mi của mình. 

Nhưng lúc anh đang cởi thì anh khẽ thốt lên một tiếng vì bị đau. 

Lúc này Thẩm Vị Ương mới căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?” 

Lãnh Hoài Cẩn khó chịu cau mày: “Phía sau lưng đau quá, tay anh cũng không còn lực.” 

Không chờ Thẩm Vị Ương lên tiếng, anh lại nói thêm một câu. 

“Nhưng mà Vị Ương em yên tâm, anh có thể tự làm, không cần em giúp. Đau một chút cũng không sao, anh biết em chán ghét anh, anh sẽ không ép em.” 

Nói xong, anh cau mày, khó khăn cởi áo sơ mi của mình ra. Lúc vừa định cởi ra thì một tiếng kêu đau nhẹ lại truyền đến. 

Thẩm Vị Ương: “… 

” 

“Được rồi, anh đừng nhúc nhích, tôi cởi giúp anh.” 

Cô không đành lòng đè bàn tay lớn của anh và chủ động vươn tay cởi cúc áo sơ mi giúp anh. 

Ngón tay thon dài như ngọc từng lần lượt cởi bỏ từng cúc áo cho anh. Tim của cô ta đập như sấm, đến cả ngón tay cũng run rẩy. 

Khi ngón tay cô không cẩn thận chạm vào làn da màu mật ong trên lồng ngực anh, liền rút tay về giống như đột nhiên bị phỏng. Nhưng còn chưa kịp rút tay lại, Lãnh 

Hoài Cẩn đã nhanh hơn một bước đặt bàn tay ấy trên lồng ngực cực nóng của bản thân mình. 

“Vị Ương.” 

Anh khàn giọng gọi cô, ánh mắt đè nén dục… vọng không thể nói thành lời. 

Lồng ngực của người đàn ông giống như một tấm sắt nóng bỏng, bên dưới nó là một trái tim đang nhảy múa. 

“Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ cố gắng yêu em.” 

anh. 

Trong vụ nổ lần này, anh lại trải qua sự hoảng loạn khi mất cô một lần nữa. 

Anh không thể chờ đợi thêm nữa, anh nhất định phải nhanh chóng giành lại trái tim cô và ở bên cô. 

Cuộc đời vô thường, không ai biết trước được ngày mai sẽ có điều gì bất trắc xảy ra. 

Thế nhưng Thẩm Vị Ương lại lạnh lùng rút tay ra: “Tôi giúp anh xử lý miệng vết thương, Trường Đình sẽ nhanh chóng tìm thấy tôi.” 

Nghe thấy tên của Cố Trường Đình, Lãnh Hoài Cẩn lại bùng nổ: “Cố Trường Đình? Thẩm Vị Ương, em thà đi tìm Cố Trường Đình giúp đó còn hơn dựa vào tôi sao?” 

Anh mới là bố của hai đứa bé, vì sao, vì sao sau khi gặp chuyện không may cô lại không tin tưởng anh mà lại tìm đến một người đàn ông khác để nhờ giúp đỡ chứ? 

Trong lòng Lãnh Hoài Cẩn vô cùng tức giận, hận không thể bắn chết Cố Trường Đình. 

Thẩm Vị Ương không quan tâm đến anh, bầu không khí mập mờ xấu hổ dần tan biến. Cô nhanh chóng cởi áo sơ mi của anh ra, sau đó đến xem vết thương sau lưng 

Bởi vì vải áo sơ mi rách tươm ở sau lưng dính vào vết thương, nên khi cô cởi áo sơ mi ra thì anh nghiến răng và nắm chặt vải quần của mình. Dù đau đến mấy cũng 

không phát ra tiếng. 

Không có cái gì có thể bù đắp được sự đau đớn trong lòng anh. 

Huống chi, cô sẽ không đau lòng vì anh. 

Anh xót xa nhận ra sự thật bây giờ. 

Bây giờ trong mắt cô gái này chỉ có một mình Cổ Trường Đình, căn bản không nhìn thấy anh. 

Nhưng mà ở nơi anh không thấy được, viền mắt Thẩm Vị Ương ươn ướt khi nhìn vết thương loang lổ vết máu sau lưng anh. 

Cô cũng không muốn như vậy, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy vệt máu trên vết thương sau lưng anh, lại nghĩ là anh bị thương bởi vì cô thì trong lòng của cô 

cũng không khỏi đau xót. 

“Tôi đi lấy nước rửa vết thương cho anh.” 

đi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận