Lãnh Diệp đã biết chuyện Diệp Chiêu Chiêu chính là Thẩm Vị Ương, nhưng cũng giống như Vũ Bách, Liễu Hoài Xuyên bọn họ vậy, hắn cũng không có hỏi thêm gì, tuân
thủ nghiêm ngặt việc giới hạn cảm xúc.
Nếu như có thể lựa chọn, có ai mà muốn trở thành dáng vẻ của một người khác, thay đổi quỹ đạo cuộc sống của mình, nếu mà bọn họ có hỏi cũng chỉ chạm đến chuyện đau lòng của Thẩm Vị Ương khiến cô ấy khó xử mà thôi, cho nên không bằng đừng hỏi.
Nhìn dáng vẻ sa sút của cô, trong lòng anh cũng thấy khó chịu, nhưng mà có mấy lời anh vẫn phải nói cho rõ ràng, để cô ấy chuẩn bị tâm lý trước:
“Nữ vương bệ hạ nhìn thấy biểu hiện làm người ta kinh ngạc của Cẩn ca ở trường đấu thủ, một người bình thường mang thân xác người phàm mà lại có thể đánh bại
nhiều thú dữ như vậy. Bọn họ cảm thấy gen của anh ấy rất tốt, hơn nữa Hắc Nhã còn thích anh ấy, cho nên Nữ vương chỉ hy vọng anh ấy có thể cưới Hắc Nhã, mang gen của
anh ấy tới vương thất.”
“Mang gen của anh ấy tới vương thất?”
Thẩm Vị Ương nghe xong dở khóc dở cười, thậm chí cô nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không, cô cười một cách giễu cợt nói, “Nước Y bọn họ đối với vấn đề gen cố chấp như vậy sao?”
Ban đầu Diệp Tu Ly và Nữ vương bệ hạ ở bên nhau cũng là vì gen của vương thất giúp ông ta luyện thuốc trường sinh. Vị Nữ vương bệ hạ này cũng từng bị tổn thương,
bây giờ bà ta lại còn làm tổn thương người khác như vậy.
“Diệp Tu Ly bây giờ thế nào, vương thất và nội các bên kia đã định tội chưa?”
Cô hỏi Lãnh Diệp tình huống hiện tại của Diệp Tu Ly trước. Nhắc tới người này Lãnh Diệp đã tức lên:
“Em cảm thấy Nữ vương bệ hạ có lẽ muốn giữ lại Diệp Tu Ly, cho nên hiện tại cứ kéo dài thời gian không đem chuyện này nộp lên toà án Công lý Quốc Tế, hơn nữa
chứng cứ liên quan đến việc phạm tội của Diệp Tu Ly cũng rất khó thu thập được.”
“Bà ấy điên rồi sao, Diệp Tu Ly hại con gái của bọn bọ thành như vậy, mà giờ bà ta lại muốn bao che cho tên súc sinh mất trí này sao.”
Thẩm Vị Ương vô cùng khiếp sợ, cô không tin là Nữ vương sẽ hồ đồ như vậy.
Lãnh Diệp cũng cảm thấy vô lý.
“Có thể là bà ấy lớn tuổi rồi, cho nên nhớ lại tình xưa nghĩa cũ, hơn nữa Cố Văn Chu đã nhận tội thay Diệp Tu Ly, ngày mai sẽ bị xử bắn, cô ấy muốn trước khi chết được gặp chị một lần.”
Thẩm Vị Ương không đồng ý: “Chị không đi.”
“Cô ta muốn gặp chị, đơn giản là bởi vì Cố Trường Đình, có lẽ cô ta cảm thấy Cố Trường Đình bởi vì chị mới chết, cho nên mới oán hận chị.”
Nghĩ đến đau khổ mà Cố Trường Đình đem đến cho cô, trái tim cô cảm thấy đau nhói.
“Nhưng với những chuyện mà Cố Trường Đình đã làm, lẽ nào anh ta không đáng chết sao? Coi như cuối cùng anh ta vì cứu chị mới chết, chị cũng sẽ không vì anh ta mà rơi một giọt nước mắt, trừ chồng chị Lãnh Hoài Cẩn ra, không ai có thể dùng cái chết để cưỡng ép tình cảm của chị”
Lời nói lạnh lùng này của cô làm cho Lãnh Diệp có chút đồng cảm với Cố Trường Đình, nhưng mà anh ấy cũng vui bvif bản thân mình vẫn luôn kiềm chế, anh sẽ che dấu đoạn tình cảm đơn phương này cho đến tận lúc chết. Tối thiểu bây giờ bọn họ vẫn còn có thể đối xử với nhau thoải mái giống như bạn bè.
“Em biết rồi, em sẽ đem lời của chị truyền đạt cho cô ấy.”
Lãnh Diệp đáp lời, rồi quay lại vấn đề mà bọn họ thật sự không muốn nói.
“Vậy điều kiện của Nữ vương bệ hạ chị thấy thế nào, bây giờ Cẩn ca đã thoát khỏi nhà họ Lãnh, không có ai có thể làm chủ được cho anh ấy, có đồng ý hay không đều do chị quyết định.”
Lãnh Diệp làm rõ những ưu và nhược điểm của hiện tại:
“Không cần vương thất thả người, chúng ta cũng có thể đi vào đưa Cẩn ca đi, nhưng mà chỉ có một cơ hội để đưa anh ấy đi, đó là vào ngày diễn ra trận chung kết cuối cùng. Nhưng trước lúc này thì khó mà nói được liệu Cẩn ca có thể duy trì đến trận chung kết không.”
Đây mới là điều khiến cho bọn họ khổ sở nhất. Trường đấu thú kia, Lãnh Hoài Cẩn còn ở ngày nào là còn nguy hiểm ngày đó. Thẩm Vị Ương suy nghĩ, vành mắt cô đã
ửng đỏ, cô nắm chặt hai tay hỏi:
“Em cảm thấy tối nay chị đi trường đấu thủ cứu người, tỷ lệ thành công có cao không?”
Trước đây cô đi một mình thì không nắm chắc, nhưng mà lần này Lãnh Diệp mang đến nhiều người của Ám Dạ như vậy, trong đó cũng có nhiều người sẵn lòng vì Lãnh Hoài Cẩn mà bất chấp hậu quả, thế nào cũng sẽ có thêm mấy phần thắng. Nhưng Lãnh Diệp lại lắc đầu:
“Trước em đã muốn làm như vậy, nhưng sau đó hỏi thăm được là không thể, tình huống bên trong trường đấu thủ phức tạp, chị đi vào cứu người nếu bị phát hiện người
trông coi ở đó sẽ thả tất cả thú dữ ra, đến lúc đó sẽ trực tiếp đem Cẩn ca xé thành mảnh vụn. Thật ra lúc chị đi đến trấn Mẫn Hà bên kia, Cáp Nhã đã đi vào trường đấu thủ, nghĩ một mình xông vào cứu Cẩn ca ra, nhưng mà chị biết hậu quả là cái gì không?”
Thanh âm của Thẩm Vị Ương run rẩy:
“Là cái gì?”
Lãnh Diệp nói:
“Ngày hôm sau, khi bị Nữ vương bệ hạ biết, bà đã sắp xếp hai con thú dữ cao cấp, muốn trực tiếp đưa anh ấy vào chỗ chết. Cho dù công chúa Cáp Nhã có quỳ trước
cung điện một ngày một đêm bà ấy cũng không thay đổi chủ ý, thậm chí lại thả ra thêm một con, sau đó công chúa Cáp Nhã đã sợ cũng không dám đi tìm Nữ vương cầu xin tha thứ nữa.”
Còn có chuyện này sao? Thẩm Vị Ương nắm chặt hai quả đấm, viền mắt đỏ hoe. Trong lòng Lãnh Diệp cũng khó chịu:
“Cho nên Vị Ương, em không kiến nghị chị âm thầm đi cứu Cẩn ca, chị không sợ nguy hiểm, nhưng chị cũng phải suy nghĩ cho Cẩn ca chứ, anh ấy bây giờ vốn đã yếu, không thể chịu đựng thêm tra tấn vi phạm, trừ phi chị thật sự muốn chết cùng anh ấy ở trường đấu thủ.”
Lãnh Diệp nắm chặt hai tay, kiềm chế xung động muốn đưa tay ra an ủi cô nói:
“Bây giờ, chị hãy cứ bình tỉnh một chút, hãy tin tưởng Cẩn ca, mọi chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến loại trình độ đó đâu, cũng không còn lại mấy ngày nữa, chị ráng nhịn một chút, tin tưởng Cẩn ca nhất định sẽ duy trì được đến trận chung kết.”
Nhìn dáng vẻ Thẩm Vị Ương vô cảm cũng không biết nàng có nghe vào không, Lãnh Diệp vội vã bổ sung nói:
”Chị đừng quên hai người còn có đứa nhỏ, bọn nó cũng đang chờ hai người về nhà, nếu như chị cũng xảy ra chuyện, chị bảo bọn nhỏ sau này phải làm sao, tách khỏi nhà họ Lãnh chỉ là Cẩn ca, nhưng mà bọn nhỏ vẫn mang huyết thống của nhà họ Lãnh, không có cha mẹ làm chỗ dựa, chị bảo bọn nhỏ sau này phải làm thế nào.”
Nghe nhắc đến con, trong đôi mắt u tối của Thẩm Vị Ương hiện lên chút ưu tư đau khổ:
“Chị biết.”
Cô nắm chặt hai tay.
“Nhưng mà chị sẽ không đồng ý để A Cẩn kết hôn sinh con với Cáp Nhã, em nói cho Nữ vương, bảo bà ấy dẹp ý nghĩ này đi, chị sẽ không nhường chồng chị cho người
đàn bà khác.”
“A Cẩn vì chị ở trường đấu thủ bị hành hạ, chị biết anh ấy nhất định sẽ vì chị mà kiên trì, nếu như chị thỏa hiệp trước rồi, chị sẽ không xứng với sự hy sinh của anh
ấy.”
Trong quá khứ bọn họ từng làm những gì bọn họ nghĩ là tốt cho đối phương, dẫn đến giữa bọn họ xuất hiện rất nhiều hiểu lầm cùng giày vò lẫn nhau. Bây giờ tất cả đã kết thúc, cô biết không có gì quan trọng hơn việc hai người được ở bên nhau. Cô sẽ không làm những chuyện khiến anh đau lòng dưới danh nghĩa muốn tốt cho anh.
Lãnh Diệp không ngoài dự đoán đối với cái quyết định này của cô, anh đồng ý sau đó chuẩn bị rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!