“Thượng tá Lục đã cho người đi điều tra nhà họ Diệp, em tin tưởng anh ấy sẽ nhanh chóng lấy được chứng cứ để gửi lên Tòa án Công lý Quốc Tế. Còn có gần đây Diệp
Phù Tô cũng đang cho thanh tra việc làm ăn kinh doanh trước giờ của nhà họ Diệp, diễn bộ dáng đại nghĩa diệt thân*, dù sao đi nữa em cũng cảm thấy không tin được anh ta, chúng ta vẫn nên chờ tin tức của thượng tá Lục còn đáng tin cậy hơn.
(* Đại nghĩa diệt thân: vì chính nghĩa, công lý mà bỏ qua thân tình.)
Lãnh Diệp nói cho Thẩm Vị Ương những gì bọn họ đang điều tra về Diệp Tu Ly. Nhưng Thẩm Vị Ương lại không hề cảm thấy lạc quan:
“Nếu hoàng thất và nghị viện của đất nước Y không đồng ý, cho dù chứng cứ có được đưa tới Tòa án Công lý Quốc Tế mà không có cách nào để thẩm vấn Diệp Tu Ly thì cũng phí công.”
“Mọi người cứ điều tra trước đi, chờ hôm nay chị trấn an Y Y xong, ngày mai chị sẽ trực tiếp đến nhà họ Diệp tìm Diệp Phù Tô.”
Lãnh Diệp vẫn không tin tưởng Diệp Phù Tô, anh vội nói:
“Ngày mai em sẽ qua đây đón chị, chúng ta cùng đi.”
Thẩm Vị Ương lắc đầu:
“Không, không cần, chị tự đi là được rồi, không sao đâu, em có thể bắt tay vào điều tra từ những nơi khác.”
Chắc hẳn trong khoảng thời gian này Diệp Phù Tô cũng gặp rất nhiều khó khăn, nếu cô đưa theo Lãnh Diệp đi qua chỉ sợ anh ấy sẽ càng thêm áp lực.
Cô đã nói như vậy, Lãnh Diệp đành phải thôi:
“Được rồi, vậy chị phải cẩn thận, nếu có việc gì thì chị lập tức phải gọi ngay cho em.”
Sau đó đột nhiên anh ấy nghĩ đến một sự kiện liền đề nghị với Thẩm Vị Ương:
“Em nghe nói hoàng thất không biết tại sao có thêm một vương tử, chúng ta có thể xuống tay từ cậu ta. Nếu em điều tra thông tin chi tiết của cậu ta, không biết có tìm được cơ hội thể khiến nữ vương bệ hạ giao nộp Diệp Tu Ly hay không?”
Thẩm Vị Ương: “Đừng động vào cậu ấy, cậu ấy là một trong những người bạn của chị, cậu ấy tuổi còn nhỏ chưa trải sự đời, chuyện của Diệp Tu Ly vẫn nên để người lớn chúng ta tự giải quyết thì hơn.”
Vị vương tử đột nhiên mà có này là Vũ Bách. Từ sau lần ở Tuyết Sơn, cậu ấy đã được hoàng thất mang về. Mối quan hệ không rõ ràng giữa nữ vương bệ hạ và Diệp Tu Ly tuy rằng có người vẫn luôn hoài nghi, nhưng cũng chỉ dám hoài nghi mà thôi, không có chứng cứ xác thực nên bọn họ cũng không gây nổi sóng to gió lớn gì.
Nhưng một khi thân thế của Vũ Bách bị lộ ra ngoài, danh dự của nữ vương bệ hạ và mặt mũi của hoàng thất lập tức sẽ bị hủy. Như vậy tương lai sau này của Vũ Bách
làm sao mà sống nổi. Hiện tại, nữ vương bệ hạ bảo vệ Diệp Tu Ly chắc khoảng tám, chín phần mười là vì chuyện này.
“Em và anh trai chị cứ tập trung tìm chứng cứ ở các phương diện khác là được rồi, còn bên phía hoàng thất của đất nước Y cứ để chị xử lý.”
Thẩm Vị Ương đã nói như vậy, Lãnh Diệp cũng chỉ đành làm theo, anh vẫn tôn trọng cô mà không có hỏi nhiều. Anh ấy tin tưởng Thẩm Vị Ương luôn có lý do của riêng
mình.
Hiện tại bọn họ đã để lạc mất Lãnh Diên, còn Y Y thì biến thành như vậy, Lãnh Hoài Cẩn vẫn còn ở trường đấu thủ, người sốt ruột nhất chắc chắn chính là cô, anh ấy không muốn tạo thêm nhiều áp lực cho cô.
May mắn là Khương Niệm Oản đã kiểm tra xong cho Y Y, cô đi ra báo thân thể của Y Y vẫn bình thường, không có tổn thương gì quá nhiều.
“Chỉ là con bé có thể có chút vấn đề về tâm lý, nhưng mà tôi không phải chuyên gia trên phương diện này, tôi nhớ không nhầm bạn gái của Trác Thính Phong, giáo sư Úy Lan kia rất có uy tín trong ngành tâm lý học, tốt nhất cô nên mau chóng đưa cô bé về nước trị liệu.”
Giọng điệu của Khương Niệm Oản rất bình thản, cô ấy đã không còn vì mối quan hệ giữa chị mình của Thẩm Vị Ương mà có thành kiến với cô như trước nữa. Dù sao thì người kia cũng đã qua đời, cô ấy cũng đã nghĩ thoáng hơn. Hiện tại tâm nguyện duy nhất của cô ấy là mau chóng tìm được đứa con gái duy nhất mà chị mình lưu lại.
“Cô nên nhanh chóng đưa cô bé về nước tiến hành điều trị tâm lý, vừa rồi khi tôi làm kiểm tra cho cô bé, tôi vừa chạm nhẹ thôi cả người cô bé đã run rẩy rồi.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt:
“Thật sự phải nhanh chóng đưa con bé về nước sao?”
Nhưng tận mấy ngày nữa mới đến trận chung kết ở trường đấu thú, nếu bây giờ cô đưa Y Y về nước, vậy A Cẩn thì sao đây.
Lãnh Diệp đề nghị:
”Nếu không thì gọi Úy Lan tới đây đi?”
Tuy rằng hoàn cảnh quen thuộc thì càng thuận tiện hơn cho việc điều trị, nhưng bây giờ chỉ có thể cân nhắc trung hoà trước một chút vậy, cô không nó để con gái chịu
khổ, nhưng cũng không thể bỏ mặc A Cần được.
Liễu Hoài Xuyên vẫn luôn im lặng lại mở miệng nói một chuyện khiến người ta vô cùng bất đắc dĩ:
“Chỉ sợ cách này cũng không được, nếu người mà cô nói chính là nhà tâm lý học Úy Lan đang được chú ý hiện nay thì cô ấy không thể đến đất nước Y được. Trước kia cô ấy đã phạm vào một chuyện lớn nên đã bị cấm nhập cảnh rồi.”
“Cái… cái gì?”
Thẩm Vị Ương kinh hãi, cô không thể tin được người như Úy Lan vậy mà còn có tiền án.
Liễu Hoài Xuyên nói:
“Cụ thể về chuyện riêng tư của cô ấy, tôi không tiện nói rõ, chỉ có thể nói sơ qua một chút. Cô ấy đã giết một vị quan chức cấp cao của đất nước Y, sau đó nhà họ Trác
đã nộp tiền bảo lãnh và đưa cô ấy về nước, người phụ trách vụ án này lúc đó là cha của tôi, lúc ấy ông rất đau đầu vì bị kẹp giữa đất nước Y và nhà họ Trác, vì vậy tôi có ấn
tượng rất sâu sắc về việc này. Kết quả cuối cùng là cô ấy được bảo lãnh về nước, đến bệnh viện nhà họ Trác làm việc, suốt đời không được bước vào đất nước Y nửa
bước.”
Khương Niệm Oản nghe xong có chút lo lắng nhìn Thẩm Vị Ương nói:
“Vậy thật sự không có cách nào rồi, trừ cô ra, Y Y tựa hồ kháng cự sự tiếp cận của tất cả mọi người.”
Cô ấy nhìn Lãnh Diệp và tiếp tục nói:
“Khi còn đang trên đường tới đây, con bé nằm trong lồng ngực A Diệp liên tục nhiều lần la hét muốn xuống xe, cô bé biết người mình dơ bẩn nhếch nhác nên không muốn để cho bất cứ người nào chạm vào.”
Chỉ nghe Khương Niệm Oản miêu tả, Thẩm Vị Ương đã đau lòng đến mức không thở nổi. Cô thực sự có lỗi với bọn nhỏ rất nhiều. Nếu không phải bởi vì lần này cô đắc
tội với Diệp Tu Ly và Cổ Văn Chu thì Y Y và A Diên cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Thần kinh của Y Y hiện đang căng thẳng, còn A Diên vẫn chưa biết là sống hay chết. Liễu Hoài Xuyên nhìn thần sắc cô như vậy cũng thật không dễ chịu gì, anh nói: “Nếu không tôi lại đi hỏi một chút, có lẽ có thể để cho bác sĩ Úy nhập cư trái phép qua đây.”
Thẩm Vị Ương:
“Không được, tôi không thể lại liên lụy bác sĩ Úy, nếu cô ấy không thể qua đây khẳng định là cô ấy có nỗi khổ riêng của mình.”
Cô và Lãnh Hoài Cẩn cũng đã từng ngồi Hắc Thuyền nên cô biết tình huống trên Hắc Thuyền rất phức tạp, để Ủy Lan qua đây không hay lắm, hơn nữa lại mất nhiều thời gian, còn không bằng chịu đựng mấy ngày, chờ cứu A Cẩn ra rồi sau đó lại về nước.
(*Hắc thuyền: ý là chỉ những con tàu vượt biên bất hợp pháp.)
Nhưng Y Y thật sự có thể chịu đựng qua được mấy ngày này sao. Cô nhìn Khương Niệm Oản và hỏi:
“Bệnh tình của con bé có thể dùng thuốc để ổn định đồ vài ngày không? Tôi không thể đưa con bé trở về ngay lúc này, A Cẩn vẫn còn ở trường đấu thú.” Khương Niệm Oản cũng không chắc chắn:
“Y Y là đứa trẻ kiên cường, nhưng những căn bệnh về tâm thần một khi phát tác sẽ rất dày vò, cô bé còn quá nhỏ, tôi không dám đảm bảo cô bé có ổn hay không
nữa.”
Lãnh Diệp im lặng trong chốc lát, sau đó châm chước mở miệng nói:
“Nếu không thì để A Cẩn đồng ý kết hôn với Cáp Nhã trước, dù sao chuyện kết hôn cũng là chuyện của sau này, việc cấp bách trước mắt là cứu A Cẩn ra trước, sau đó
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!