“Tổng giám đốc Lãnh!”
Lúc Thẩm Vị Ương đang ngẩn người, có ý muốn siết chặt cổ Lãnh Hoài Cẩn bằng mảnh vải trong tay thì đột nhiên Vệ Trạch cùng mấy người chạy tới.
Thẩm Vị Ương tỉnh táo lại, mảnh vải trong tay rơi xuống đất, mặt mày cô tái nhợt ngồi bệt dưới đất.
Vừa rồi, suýt chút nữa cô đã thật sự muốn siết cổ giết chết Lãnh Hoài Cẩn.
Mặc dù ghét anh, hận không thể giết chết anh.
Nhưng lúc thật sự định ra tay, cô vẫn thấy rất sợ.
Đây là bố của con cô mà.
Lúc này khi ở trong hồ, A Quân đã gọi anh là bố.
Nếu cứ như vậy mà giết anh, sau này cô phải giải thích thế nào với bốn đứa con đây?
“Cô Thẩm! Cô Thẩm à, cô sao vậy?”
Vệ Trạch gọi cô mấy tiếng, cô mới tỉnh táo lại.
Vừa lấy lại tinh thần, bàn tay to lớn của Lãnh Hoài Cẩn đã đặt lên đỉnh đầu cô: “Tính mạng của anh là của em. Em thích thì cứ lấy, không cần phải sợ.”
Anh, anh biết sao?
Cô nhìn vào ánh mắt tinh tường của người đàn ông ấy, trái tim lại vụn võ, vừa chua xót vừa căng phồng rất khó chịu.
“Mẹ ơi!
Lúc này, hai đứa trẻ chạy ra khỏi xe.
Thẩm Y Y ôm lấy đùi cô, nghẹn ngào nói: “Y Y cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa.”
Cô bé lại thì thầm thêm một câu.
“Cả bố nữa, Y Y không muốn bố chết.”
Nói xong, dường như cảm thấy mình nói vậy sẽ làm mẹ buồn nên yếu ớt bổ sung thêm một câu.
“Nhưng Y Y rất ghét ông ta, cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét ông ta.”
Lãnh Hoài Cẩn: ”
”
Cứ ngõ cuối cùng con gái cũng đón nhận mình, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị đâm một nhát vào tim.
Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy đau lòng, bản thân không nhận được sự chấp nhận của con gái.
Nhưng Thẩm Vị Ương biết nhóc con này là người trong nóng ngoài lạnh. Bây giờ xem như đã chấp nhận người bố này rồi.
Nếu lúc này cô thật sự siết cổ giết chết Lãnh Hoài Cẩn, chắc Y Y sẽ rất ghét cô.
Và cũng sẽ hết hy vọng với A Nặc.
Nghĩ đến hành động mất trí vừa rồi của mình, Thẩm Vị Ương sợ hãi một phen.
Nhưng mối lo của cô chỉ là vì bọn trẻ, không còn nguyên nhân nào khác.
Cô không ngừng xây dựng tâm lý cho chính mình ở trong lòng.
Nhưng sau khi đến bệnh viện, lúc thấy Lãnh Hoài Cẩn ngất xỉu được đẩy vào phòng cấp cứu, cô lại có cảm giác hoảng sợ.
“Cô Thẩm, cô Thẩm.”
Sau khi Vệ Trạch lại gọi mấy tiếng nữa, cô mới tỉnh táo: “Sao, sao rồi?”
Vệ Trạch bất lực nhìn cô và Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt tay nhau: “Tổng giám đốc Lãnh đã hôn mê, cô có thể buông tay ra rồi. Bây giờ anh ấy phải vào phòng cấp
cứu.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới ngại ngùng rút tay mình về.
Vừa rồi khi ở trên xe, Lãnh Hoài Cẩn im lặng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Cô không biết tại vì sao mình lại không rút ra.
Hoặc là vì lần này anh đã cứu cô và bọn trẻ, nên trong lòng cô thấy áy náy.
Thẩm Vị Ương thầm nghĩ như vậy.
“Mẹ ơi, có khi nào ông ta sẽ không tỉnh lại không?”
Sau khi ngồi xuống băng ghế dài trong hành lang, Thẩm Quân đi đến bên cạnh Thẩm Vị Ương, khó xử hỏi.
Nhìn thấy con trai muốn quan tâm anh nhưng lại rụt rè không dám, Thẩm Vị Ương cảm thấy chua xót.
Trải qua lần này, dường như hai đứa trẻ đã có đôi chút thiện cảm với anh.
Cô đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng mình xuống, vươn tay ôm lấy con trai con gái vào lòng, an ủi: “Các con yên tâm, bố sẽ không sao đâu.” Nghe Thẩm Vị Ương nói như vậy, Thẩm Y Y nhìn cô dè chừng rồi hỏi: “Mẹ ơi, con gọi ông ta là bố được chưa?”
Câu hỏi dè chừng này của Thẩm Y Y khiến Thẩm Vị Ương rất tự trách mình.
Trẻ con đúng là nhạy cảm.
Cho dù cô không nói gì, đứa trẻ vẫn nhanh nhạy nhận ra nỗi oán hận của cô dành cho Lãnh Hoài Cẩn.
Cô không lên tiếng, bọn chúng cũng không dám gọi bố.
Gần đây có bao nhiêu rắc rối chồng chất khiến cô lơ là đi điều này.
Cô nhìn Y Y với vẻ tự trách, dịu dàng nói: “Tất nhiên là được rồi, đó là bố của Y Y mà. Tất nhiên Y Y có thể gọi là bố.”
Để làm ra vẻ mình thật sự cảm thấy không sao, cô chủ động nói chuyện về Lãnh Hoài Cẩn với Thẩm Y Y.
“Hai ngày qua Y Y ở nhà bố vui chứ? Bố có tặng quà cho con không?”
Cô chỉ tùy tiện hỏi thôi, để Y Y cảm thấy cô không từ chối việc cô bé thân thiết với bố mình.
Nhưng không ngờ Lãnh Hoài Cẩn thật sự tặng quà cho Y Y.
“Bố tặng cho con một tòa lâu đài mô hình. Bố nói dạo này bố bận, khi nào bố rảnh sẽ đưa con đến tòa lâu đài thật sự. Tòa lâu đài thật sự ấy mới chính là món quà bố tặng cho con.”
Lại tặng một tòa lâu đài cho đứa bé còn nhỏ như vậy sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy không nói nên lời, cũng không khỏi thán phục tài sản kếch xù của người đàn ông này.
Nhưng với tài chính của anh, tặng cho con một tòa lâu đài cũng giống như người bình thường tặng một tòa lâu đài mô hình vậy.
Với việc tòa lâu đài chỉ chiếm vài phần trăm trong tổng tài sản của anh, cũng không chứng minh được tầm quan trọng của con trong lòng anh.
“Mẹ à, mẹ không thích con tùy tiện nhận đồ của người lạ phải không? Nếu mẹ không thích, con sẽ trả lâu đài lại cho bố.”
Thấy Thẩm Vị Ương im lặng, Thẩm Y Y cho rằng mình đã làm sai, lập tức rất hiểu chuyện nói với Thẩm Vị Ương.
Con trẻ càng hiểu chuyện thì chứng tỏ bố mẹ càng kém cỏi.
Mỗi lần Thẩm Vị Ương nhìn thấy bọn trẻ biết quan tâm đến cảm xúc của mình, cô luôn thấy rất đau lòng.
Cô vươn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y, hôn lên trán cô bé một cái, sau đó dịu dàng giải thích: “Y Y nói rất đúng, không được nhận đồ của người lạ.”
“Nhưng bố con không phải người lạ, bố là người thân thiết nhất của Y Y, giống như mẹ vậy. Cho nên, dù bố có cho Y Y thứ gì, chỉ cần Y Y thích thì đều có thể nhận.”
Cô không phải là người ích kỷ.
Cho dù giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn có ân oán gì, trẻ con vẫn vô tội.
Vì mối quan hệ của cô, các con đã không có được một gia đình hoàn hảo như những đứa trẻ khác.
Cô không thể ích kỷ ngăn cản chúng đến gần bổ ruột của mình.
Cô muốn các con cô được yêu thương nhiều hơn. Dù là gia đình không hoàn hảo nhưng sẽ không cảm thấy mình không giống với những đứa trẻ khác.
Cô lại nói với Thẩm Y Y về chuyện liên quan đến Lãnh Hoài Cẩn. Sau khi biến Lãnh Hoài Cẩn thành một người bố tốt, cô nhận được điện thoại của Cố Trường Đình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!