Lúc cô muốn lâm trận lùi bước, Lãnh Hoài Cẩn phát hiện điểm khác kaj, tâm trạng rất tốt ôm cô vào phòng, hai người lại một đêm không ngủ.
Thẩm Vị Ương đợi đến tối hôm sau đi dự tiệc tối mới bị Lãnh Hoài Cẩn nhẹ giọng đánh thức: “Vị Ương, tỉnh nào.”
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, mệt mỏi nằm trong chăn không muốn đứng lên, nhưng giây tiếp theo giật mình mở mắt ra: “Bây giờ là khi nào rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn buồn cười nhìn cô nói: “Đã tối rồi, ngủ một ngày.”
“Anhcòn cười, nếu không phải bởi vì Anh, em bây giờ mới tỉnh lại sao?” Cô tức giận đẩy anh một chút, sau đó rời giường chuẩn bị thay quần áo, thấy chiếc váy cô cần mặc đã được trải trên ghế sofa bên ngoài.
Một chiếc sườn xám thủ công rất đẹp mắt, khí chất thanh lịch, trên bàn còn đặt bông tai trân châu và vòng cổ ngọc trai.
Người đàn ông này càng ngày càng cẩn thận.
Chạm vào sườn xám tinh xảo, trong lòng cô rất thích.
Lãnh Hoài Cẩn từ đưa tay ôm lấy cô, thân mật cọ cọ cổ cô: “Anh gọi người mang từ nhà tới đây, bữa tiệc tối nay, anh cũng sẽ không làm vợ anh mất mặt.”
Bản thân Thẩm Vị Ương chính là nhà thiết kế trang phục, biết một bộ sườn xám như vậy cần tốn bao nhiêu thời gian, vải dùng có bao nhiêu trân quý.
Sau khi thay đồ, hoàn toàn phù hợp.
Anh trai cô nói không sai, chút kiên nhẫn còn sót lại của Lãnh Hoài Cẩn đều dùng ở trên người cô.
Cô biết phòng thay đồ trong nhà sẽ thường cập nhật các thương hiệu lớn mỗi mùa cùng với những mẫu đồ mới được thiết kế riêng. Nhưng không ngờ, Lãnh Hoài Cẩn
đối với việc cô có quần áo gì, trang sức nào cũng rõ ràng như vậy.
Dựa theo trình độ để ý của anh đối với mình, cô không cần hỏi cũng biết, những quần áo trang sức này đều là anh tự mình chọn, không phải tùy tiện gọi người giúp việc đi chuẩn bị
“Rất đẹp, ánh mắt chọn quần áo rất tốt.”
Sau khi thay sườn xám đi ra ngoài, cô đứng trước gương không chút do dự khen ngợi người đàn ông phía sau mình.
Lãnh Hoài Cẩn cầm lấy bông tai trân châu đeo cho cô, nghe vậy đắc ý nói: “Ánh mắt chọn vợ càng tốt.”
Mắt thấy người đàn ông lại không an phận loạn động, Thẩm Vị Ương cười đưa tay đâm vào bụng anh một chút: “Đừng náo loạn nữa, mau đeo cho em, lát nữa còn phải
làm tóc.”
gia.
Cô biết tối nay trong bữa tiệc tối có người cùng cô cướp đàn ông, tự nhiên phải cẩn thận vây trừ một phen, ngoại hình khí thế cũng không thể thua.
Hai tiếng sau, Thẩm Vị Ương mặc một thân sườn xám trắng trăng, tóc thẳng đứng tao nhã, Lãnh Hoài Cẩn mặc âu phục cổ điển xuất hiện trong phòng tiệc của hoàng
Nam tài nữ mạo, đại khái nói chính là cặp đôi trước mắt này.
Bọn họ từ bên ngoài phòng yến hội đi tới, giống như là truyền kỳ đi ra khỏi báo tranh dân quốc.
Cáp Nhã nắm chặt túi xách trong tay, khắc chế cơn ghen tức trong lòng mình.
Sắc mặt nữ vương bệ hạ cũng thay đổi, nhìn lướt qua cũng không nhìn bọn họ, mà là nhìn về phía Lãnh Sùng cười nói: “Ông Lãnh, cháu trai ngài thật lớn, cùng trưởng bối ăn cơm cư nhiên cũng có thể đến trễ như vậy.”
Lãnh Hoài Cẩn cũng không đến trễ, chỉ là đến trễ hơn bọn họ mà thôi.
Ai cũng nhìn ra đây là nữ vương bệ hạ đang cố ý gây chuyện.
Lãnh Sùng yên ổn, nhìn Lãnh Hoài Cẩn giả vờ tức giận nói: “A Cẩn, nhớ kĩ, lần sau cùng trưởng bối ăn cơm phải đến sớm. Đây là lễ phép, chỉ cần so với trưởng bối đến trễ là coi như đến trễ.”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, sau khi kéo ghế cho Thẩm Vị Ương ra cung kính nói với Lãnh Sùng: “Chú Hai, cháu nhớ kỹ.”
“Chờ một chút,” lúc Thẩm Vị Ương muốn ngồi xuống, nữ vương bệ hạ lại mở miệng: “Hôm nay tôi mở tiệc chiêu đãi người nhà họ Lãnh, cô Thẩm, cô đây là có ý gì?”
Lãnh Hoài Cẩn cầm tay Thẩm Vị Ương, sau đó nhìn ánh mắt đánh sang Nhiếp Giang ngồi ở một bên có hứng thú nâng cằm nhìn Thẩm Vị Ương: “Vị Ương là vợ tôi, tôi ở
đâu cô ấy ở đấy.”
“Ngược lại ngài Nhiếp, nữ vương bệ hạ không phải nói đây là mở tiệc chiêu đãi thân thích nhà họ Lãnh sao, vì sao ngài Nhiếp là một người ngoài hiện tại còn có thể
ngồi ở yến hội của nữ vương bệ hạ?”
“A Cẩn, sao cậu đối với tôi ý kiến lớn như vậy, tôi mấy ngày nay mỗi ngày đều chạy tới nhìn cậu,” Nhiếp Giang vẻ mặt ủy khuất nhìn Lãnh Hoài Cẩn, sau đó lại đưa tay ôm
lấy eo nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh, đắc ý cười nói: “Nửa chồng em gái cũng coi như là thân nhân nhà họ Lãnh chứ?”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới chú ý tới người phụ nữ dịu dàng thanh tủ ngồi bên cạnh Nhiếp Giang.
Ngày đó lúc mới tỉnh lại mặc dù có chút xấu hổ, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, cũng nhớ kỹ Lãnh Tinh trông như thế nào.
Lãnh Tinh nhìn qua cùng Nhiếp Giang quan hệ không nhỏ, cô đột nhiên bị Lãnh Hoài Cẩn gọi tới, có phải cùng với việc Nhiếp Giang nắm viên đạn kia có quan hệ hay
không?
“Ngồi xuống trước.”
Lãnh Hoài Cẩn giống như nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô. Cô hoàn hồn, mặc kệ ánh mắt ghen ghét của Cáp Nhã ném tới, tự nhiên hào phóng ngồi bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn.
Nữ vương bệ hạ cũng không buông tha cho cô, nhìn cô tiếp tục nói: “Tôi nghe nói cô Thẩm đã cùng Hoài Cẩn ly hôn, như thế nào, thì ra lại là tôi nghe lầm lời đồn
sao?”
Thẩm Vị Ương lễ phép cười nói: “Có phải lời đồn hay không, đều không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và A Cẩn.”
Nói xong, cô nhìn một vòng người ngồi trên bàn, nhanh chóng chuyển đề tài hỏi: “Còn Vũ Bách đâu, tôi còn nghĩ đã lâu không gặp cậu ấy, muốn xem bây giờ cậu ấy
sống có được không.”
Sắc mặt nữ vương bệ hạ trầm xuống, cười lạnh: “Cô Thẩm đây là có ý gì, tôi là bà nội của nó, chẳng lẽ còn có thể bạc đãi nó sao?”
Thẩm Vị Ương khẽ cười nói: “Cái này rất khó nói, Tiểu Vũ là con riêng, vì thể diện vương thất, tôi rất sợ nữ vương bệ hạ không thừa nhận cậu ấy khiến cho cậu ấy khó xử, dù sao tôn nghiêm vương thất quan trọng hơn hết thảy.”
“Ý cô là sao?” Ánh mắt nữ vương bệ hạ trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Vị Ương này, hiện tại bà ta không đuổi cô ra ngoài, cô cũng dám trực tiếp dùng chuyện của Vũ Bách để ám chỉ Anna khiến bà ta khó chịu.
Cáp Nhã rốt cục cũng tìm được lý do nhìn Thẩm Vị Ương giận dữ nói: “Thẩm Vị Ương, chuyện hoàng thất của chúng ta còn chưa tới phiên cô nhúng tay vào, cô quản tốt chính mình đi, nếu cô nói bậy bạ, bây giờ tôi sẽ sai người đuổi cô ra ngoài.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!