Khi người chồng mà Thẩm Vị Ương từng tự hào bỗng xuất hiện trước mặt cô với vẻ thất bại và tuyệt vọng, cô cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang dùng sức xé nát trái tim cô, đau đớn đến ngạt thở.
“Sẽ nhanh ổn thôi, Lãnh Hoài Cẩn, đừng như vậy.” Cô vội vàng tiến tới nắm lấy bàn tay của anh, nắm thật chặt, chỉ sợ nếu buông lỏng, anh sẽ hoàn toàn từ bỏ chính mình.
“Bác sĩ Trác nói, chỉ cần anh hồi phục tốt, anh có thể đứng lên và đi lại, đừng nản lòng”
Lãnh Hoài Cẩn đẩy tay của cô ra, như thể anh đang cố gắng bài xích đối với sự gần gũi với cô.
“Vị Ương, tôi biết em muốn tốt cho tôi, nhưng em không cần phải an ủi tôi nữa. Tôi cũng không có ý định điều trị nữa, và tất nhiên tôi cũng không muốn tiếp tục sống một cách vô nghĩa như thế này.”
Nhìn vào bộ dạng tuyệt vọng của anh, Thẩm Vị Ương cảm thấy rất đau lòng: “Anh đang nói gì vậy, Lãnh Hoài Cẩn anh đây là có ý gì? Tôi còn chưa từ bỏ, tại sao anh lại
từ bỏ?”
Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn vẫn u ám không nhìn thấy một tia sáng nào: “Không phải em sớm đã bỏ rơi tôi rồi sao? Thẩm Vị Ương, bây giờ tôi đã trở thành như thế này, em
được tự do rồi.”
“Hiện tại chắc hẳn em đang cảm thấy hạnh phúc, từ giờ trở đi không ai có thể bắt nạt hay làm khó em nữa, cũng không ai giành con với em nữa, tôi..”
Anh chưa kịp nói xong, Thẩm Vị Ương đã ôm lấy mặt anh và hôn lên môi anh…
Tất cả những kinh nghiệm hôn của cô đều đến từ anh ta, nên bây giờ khi phải chủ động, cô cảm thấy ngại ngùng và lúng túng, khiến cô muốn từ bỏ.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn đã kịp thời ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo cô lại gần anh và giành lại quyền chủ động.
“Hoài Cẩn, cô Thẩm đã tỉnh chưa? Cậu nói cô ấy không nên rời đi vào lúc này, bởi vì ở ngoài đang có rất nhiều..”
Trác Thính Phong vừa bất ngờ xông vào thì nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy, ngay lập tức xấu hổ xoay người.
“Khụ, khụ, không, tôi chẳng thấy gì cả.”
Giọng nói lạnh lùng và giận dữ của Lãnh Hoài Cẩn phát ra từ sau lưng anh ta: “Có chuyện gì nói nhanh lên.”
Thẩm Vị Ương ngượng ngùng ngồi lên giường, kéo chăn che lại trang phục lộn xộn của mình.
Trác Thính Phong không dám quay lại, thẳng lưng nói: “Tôi đến để nói với chị dâu rằng, hiện tại không nên rời khỏi bệnh viện, bởi vì bên ngoài có rất nhiều phóng viên
và người hâm mộ.”
Thẩm Vị Ương nhíu mày, đáy mắt xuất hiện một tia u ám: “Phóng viên và người hâm mộ? Họ đến đây để làm gì?”
Trác Thính Phong trả lời: “Chắc là vì việc đạo nhái của nhân vật trong game Huy Chương Vinh Quang. Bây giờ trên mạng đang đầy những lời chửi mắng, nhiều fan của họa sĩ bản gốc đã đến các cơ quan liên quan để tố cáo.”
“Chắc là vì các cô vẫn chưa có thông tin tuyên bố xin lỗi hay giải thích, nên các fan đã trực tiếp đến để phản đối. Còn phóng viên, họ đến để thêm dầu vào lửa.”
Lãnh Hoài Cẩn nhăn mày một chút, sau đó an ủi Thẩm Vị Ương: “Anh sẽ giúp em xử lý.
Thẩm Vị Ương nhìn anh với ánh mắt phức tạp: “Tại sao không lập tức đưa ra tuyên bố xin lỗi và làm rõ mối quan hệ giữa chúng ta.”
Trước đây TX từng có trường hợp một nhân viên bị tố cáo đạo nhái, nhưng trước khi vụ việc bị làm lớn, TX đã sa thải người đó và tuyên bố không bao giờ dung túng bất
kỳ hành vi đạo nhái nào.
Lần đó xử lý truyền thông tốt đã làm cho hình ảnh của TX trở nên tích cực và nhận được lời khen từ rất nhiều người.
Nhưng lần này, tại sao TX lại phản ứng chậm như vậy?
Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn với ánh mắt phức tạp.
Lãnh Hoài Cẩn khẳng định một cách kiên quyết: “Bởi vì anh tin em không đạo nhái nên không thể đẩy em ra để hy sinh.”
Người trước đó là một nhân viên đã được điều tra và xác nhận vi phạm bản quyền, trong khi cô là vợ của anh. Hai trường hợp này không thể giống nhau.
Yêu một người thì phải có sự thiên vị, nếu không thì không xứng đáng được gọi là yêu.
Anh còn tin tưởng vào phẩm chất của Thẩm Vị Ương, cô tuyệt đối không thể làm ra loại việc như sao chép này.
Thẩm Vị Ương ngạc nhiên khi nhận được sự tin tưởng đột ngột của Lãnh Hoài Cẩn: “Vậy anh tin tôi thật sao?”
Sau khi hỏi xong, cô nhớ lại những ký ức không tốt về sự không tin tưởng của anh đối với cô ở quá khứ
Thẩm Vị Ương ngay lập tức chuyển chủ đề: “Vấn đề này, tôi sẽ tự xử lý, không cần anh can thiệp.”
“Nếu anh có đủ thời gian và năng lực thì giúp tôi tìm hiểu người đã bắt cóc hai anh em Y Y đi.”
Cô vừa cứu con bé, kho hàng liền nổ tung.
Điều này cho thấy đối phương không phải đến vì tiền, mà ngày từ đầu đã nhắm đến tính mạng của cô.
Cô muốn biết, ai lại ghét cô đến thế, lại định giết cả con của cô.
Trong lòng đã có đối tượng tình nghi, nhưng hiện tại lại không có bằng chứng, và còn phải xem xét thái độ của Lãnh Hoài Cẩn đối với sự việc này.
Xem thử anh có bỏ được Hà Sở để ra tay không.
Lãnh Hoài Cẩn có thể hiểu được những gì cô đang suy nghĩ, nhưng không muốn đề cập nhiều về việc này, mà chỉ dặn dò cô: “Nếu gặp vấn đề, hãy nói với anh bất cứ lúc nào, anh sẽ giúp em giải quyết nó một cách tốt nhất.”
Cảm nhận được sự tránh né của anh, thái độ của Thẩm Vị Ương đối với anh nhạt đi một chút: “Không phiền tổng giám đốc Lãnh, tôi sẽ giải quyết tốt vấn đề này.”
Sau đó, cô còn bổ sung thêm một câu nói mang ý nghĩa sâu xa: “Sau khi tôi xử lý xong chuyện đạo nhái lần này một cách suôn sẻ, nếu tổng giám đốc Lãnh vẫn không thể tìm ra kẻ bắt cóc, tôi có thể tự mình điều tra.”
Cô không thể tha thứ cho kẻ chủ mưu đằng sau, những người đã làm tổn thương con của cô và muốn làm hại đến cả tính mạng của mẹ con cô.
Lúc này, Lãnh Hoài Cẩn ho khan vài tiếng, suy yếu mà che ngực, bộ dáng như sắp nôn ra máu.
Thẩm Vị Ương lúc này mới trở lại tình trạng bình thường, khẩn trương vỗ lưng giúp anh: “Làm sao vậy?”
Trác Thính Phong cũng lập tức xoay người đến xem tình hình của Lãnh Hoài Cẩn, sau khi họ khan hai tiếng nói: “Tức ngực khó thở, ngực cậu ấy đang ứ đọng máu.” Nói rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lãnh Hoài Cẩn đẩy Thẩm Vị Ương ra: “Anh cứu em là do anh tự nguyện, bây giờ anh là một phế nhân, không muốn liên lụy đến em.”
Anh càng nói như vậy, Thẩm Vị Ương càng thấy tội lỗi hơn.
Dù cho kẻ đứng sau việc này thực sự là Hà Sở, nhưng Lãnh Hoài Cẩn trở thành như thế này là vì cứu cô.
“Nên chữa trị cho tốt, tôi tin rằng anh sẽ đứng lên được.” Cô không thể không hứa hẹn với anh: “Anh bị thương vì tôi, cho tới khi nào anh có thể đứng lên, tôi sẽ ở bên cạnh anh.”
“Tất nhiên, nếu anh không thích, muốn người khác ở bên, tôi sẽ tôn trọng mong muốn của anh và rời đi ngay lập tức.”
Lãnh Hoài Cẩn liền ngắt lời: “Anh không cần ai ngoài em.”
“Khu khu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!