Diệp Tu Ly bị trói vào cây cột giữa đài tế, miệng bị dán băng dính, mặc đồng phục tù nhân trông rất nhếch nhác nhưng ông ta vẫn thản nhiên đứng thẳng lưng.
Trông ông ta như một lão già nhưng vẫn giữ sự kiên cường khủng khiếp của mình.
Ai có thể ngờ rằng chính lão già này lại nhẫn tâm khuấy động cục diện, hung ác đến mức không tiếc cả con đẻ của mình.
Trên quảng trường nơi đặt đài tế đã chật kín người xem, thẩm phán đứng cạnh Diệp Tu Ly trên quảng trường, và đọc lại những tội ác mà ông ta đã gây ra được ghi lại trong hồ sơ.
Sự tức giận của khán giả được khơi dậy, đủ loại la hét và chửi rủa vang lên.
Nữ vương bệ hạ vẫn đáng tin cậy, ngoại trừ những chuyện liên quan đến cuộc đời của công chúa An Na, thì những chuyện nhạy cảm khác đã được chỉnh sửa rồi công bố ra ngoài, nhiêu đó cũng đủ làm công chúng phẫn nộ yêu cầu Diệp Tu Ly phải lấy cái chết tạ tội.
Ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt trên đài tế, Diệp Tu Ly ở giữa ngọn lửa dần dần chuyển từ bình tĩnh lãnh đạm lúc đầu sang hoảng sợ, bắt đầu giãy giụa không ngừng.
Lúc đầu Thẩm Vị Ương còn căng thẳng dần trở nên bình tĩnh, nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi: “Anh đã xử lý hết những người đến cứu ông ta chưa?”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Vì để cho em được nghỉ ngơi tốt nên anh cũng không kể lại chuyện xảy ra tối qua, ông ta đã đến đường cùng rồi không ai cứu được đâu.”
Thuộc hạ của Diệp Tu Ly cũng chỉ là sức cùng lực kiệt, họ sẽ không gặp nguy hiểm lớn, cho nên Thẩm Vị Ương cũng không quan tâm tại sao Lãnh Hoài Cẩn không nói
cho cô biết, ngược lại còn cảm động trước sự chu đáo của anh giúp cho cô được nghỉ ngơi thật tốt.
“Y Ta, sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy, giữa chúng ta từng có một cô con gái mà..”
“Đoàn−−!
”
Sau khi miếng băng dính trên miệng Diệp Tu Ly rơi ra do nhiệt độ cao, ông ta dốc toàn lực uy hiếp nữ vương giữa biển lửa dày đặc hòng dành được một lối thoát, nhưng
Vũ Bách lại bắn xuyên qua cổ họng ông ta, sau đó chỉ còn nhìn thấy thân ảnh đang giãy dụa trong biển lửa dần trở về yên tĩnh.
Mọi tội lỗi đến đây là kết thúc.
Dù người đã mất sẽ không quay lại nhưng cậu ấy vẫn còn một tương lai tươi sáng hơn, cậu ấy cũng sẽ tiếp tục sống tốt với niềm tin của bố mẹ mình.
“Vũ Bách, để chị đưa em về.”
Thấy Thẩm Vị Ương dang hai tay ôm vai an ủi mình, Vũ Bách nở nụ cười nhẹ nhõm….
“Nhóc nói cái gì, nói lại lần nữa xem?”
Ở một thị trấn bình thường, trong một ngôi nhà ba phòng ngủ bình thường, có một cậu bé bảy tuổi đôi mắt đỏ hoe nhìn cô gái hờ hững đứng trước mặt mình, sự lạnh lùng dần lấp đầy đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt.
Cậu ấy càng ngày càng giống Lãnh Hoài Cẩn, vốn dĩ tính tình của cậu ấy sẽ gần với Thẩm Vị Ương hơn nhưng hiện tại sau khi được huấn luyện trong Ám Dạ, tính tình
của cậu ấy lại càng ngày càng giống Lãnh Hoài Cẩn hơn.
Đặc biệt là khi cậu ấy tức giận, điều đó khiến Lãnh Diên nhớ đến lần Lãnh Hoài Cẩn đã tức giận như thế nào khi cậu ấy mất bình tĩnh và ném đồ đạc vào phòng.
Nhưng dù sao thì Lãnh Quân cũng còn nhỏ, khí chất còn kém rất xa cha mình.
Hơn nữa, cậu ấy còn là em ruột của mình.
Vì vậy Lãnh Diên chỉ do dự vài giây, sau đó bình tĩnh lặp lại lời vừa rồi: “Chị nói rằng chị sẽ không trở về, lần này em trở về các thể nói thẳng với bố mẹ rằng chị đã chết rồi, chị tin rằng em đã học được rất nhiều khi ở trong Ám Dạ nên việc chị giả chết cũng không phải là vấn đề lớn.”
“Lãnh Diên, chị có biết chị đang nói gì không?” Hai tay Lãnh Quân siết chặt, giận run người: “Em tìm chị lâu như vậy chỉ để nghe chị nói lời này sao? Chị có biết để đến được đây em đã phải trải qua những gì không? Những ngày qua em chưa bao giờ được yên giấc, mỗi lần chìm vào giấc ngủ cứ giật mình tỉnh dậy vì sợ chị có chuyện gì, sợ
em sẽ không bao giờ tìm thấy chị nữa!”
“A Quân, em ở trong Ám Dạ lâu rồi sao còn nhút nhát như vậy, sau này sao em có thể gánh vác nhà họ Lãnh cùng với kỳ vọng của bố được?” Lãnh Diên khẽ nhíu mày
bất mãn vì tính cách của cậu ấy.
Du Chí bằng tuổi họ đứng sau lưng Lãnh Diên, anh ta không thể đứng nhìn được nữa: “Đại tiểu thư, cậu chủ như vậy là vì lo lắng cho cô chứ không phải do cậu ấy nhút
nhát, đã lâu không nhận được tin tức của cô nên sợ cô có chuyện gì.”
Sự thờ ơ của Lãnh Diên khiến người phải lạnh lòng: “Nhưng mà hiện tại chị cũng không có việc gì khiến em phải lo cả.”
“A Quân, chị không muốn trở về, em giúp được hay không thì nói, đừng chơi trò tình cảm với chị, chị không bị em lừa đâu.”
“Lừa?” Trong mắt Lãnh Quân hiện lên sự tổn thương khó phát hiện, sau đó trong ánh mắt chỉ còn lại sự tức giận: “Lãnh Diên, chị đừng có chà đạp sự quan tâm của em như vậy! Em không có nghĩ vụ phải giúp chị”
Đúng là cô ấy là trưởng nữ nhà họ Lãnh, nhưng cậu ấy cũng là thiếu gia nhà họ Lãnh.
Cô ấy danh giá, còn cậu ấy không danh giá sao?
Tại sao cậu ấy phải nghe lời người chị ngu ngốc này sau khi vất vả đi tìm chị ấy cơ cứ
“Du Chí, gọi cho chú Vệ Trạch nói đã tìm được chị ấy rồi, gọi người đến đưa chị ấy về.”
Sau khi lạnh lùng ra lệnh cho Du Chí, cậu ấy kìm nén cơn giận rồi lại nhìn về phía Lãnh Diên.
“Em không biết chị đã gặp phải chuyện gì, nếu như chị có vấn đề gì thì về nói với bố mẹ đi, em không thể đứng ra làm chủ thay chị”
“Du Chí dừng lại ngay!” Thấy Du Chí chuẩn bị đi ra ngoài gọi cho Vệ Trạch, Lãnh Diên lập tức ra lệnh cho anh ta dừng lại, sau đó lấy con dao gọt trái cây đã chuẩn bị từ trước để ngay cổ mình, trừng mắt nhìn Lãnh Quân: “Lãnh Quân, nếu giờ em còn không nghe theo lời chị thì chị thật sự chết trước mặt em cho xem.”
Mí mắt Lãnh Quân run rẩy vô thức vươn tay ra định giữ lấy con dao, nhưng cô ấy càng kề sát nên bàn tay cũng cứng đờ giữa không trung
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!