Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Thật sự xin lỗi, A Quân, tôi không còn cách nào cả.” 

i mắt Lãnh Diên đầy đau đớn nhìn anh ta. 

“Nếu như cậu vẫn coi tôi là chị của cậu thì hãy giúp tôi lần này đi, tôi hiện tại thật sự không muốn trở về đối mặt với bố mẹ, đợi sau khi tôi suy nghĩ thông suốt rồi trở về 

sau, có được không?” 

“Du Chí, anh đi ra ngoài trước đi, có việc tôi sẽ kêu anh sau.” Lãnh Quân nghĩ bởi vì có người thứ ba ở đây nên Lãnh Diên có việc không tiện nói ra. 

Đợi sau khi Du Chí ra ngoài, anh ta mới một lần nữa nhìn sang Lãnh Diên, nói: “A Diên, buông con dao xuống đi, cho dù cậu có nỗi khổ thì gì trước tiên cứ buông con 

dao xuống, bình tĩnh lại nói với tôi.” 

Lãnh Diên vẫn nắm chặt con dao trong tay, mím chặt môi, tinh thần đang căng thẳng cực độ đứng ở đó. 

Lãnh Quân vừa tức lại vừa vội: “Nếu cậu vẫn cứ khăng khăng uy hiếp tôi như thế, vậy chúng ta không còn lời nào để nói nữa, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho bố mẹ, nếu như lúc đó cậu thật sự muốn chết đi, vậy người đau buồn khó chịu cũng là bọn họ.” 

“Không được.” Lúc này Lãnh Diên mới chậm rãi buông con dao gọt hoa quả xuống, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, có hơi mệt mỏi ngồi xuống đất trước giường: “A Quân, không, xin cậu đừng nói với bố mẹ, tôi thật sự không muốn trở về.” 

“Vậy cậu muốn nói gì với tôi.” Lãnh Quân ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, dùng tay nâng mặt cô ấy lên, nghiêm túc nhìn cô ấy: “A Diên, chúng ta là người một nhà, nếu có chuyện gì cậu nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.” 

“Nếu cậu muốn bảo vệ tôi,” Đôi mắt Lãnh Diên nhìn anh ta ừng ực nước mắt: “Xin cậu hãy đồng ý với tôi một chuyện, nói với bố mẹ rằng tôi đã mất rồi, để tôi sống một cuộc sống bình thường ở nhà họ Hạng.” 

“Vẫn không muốn nói sao?” Chút dịu dàng trong mắt Lãnh Quân lập tức trở nên lạnh lùng: “Lãnh Diên, rốt cuộc là điều gì khiến cậu tình nguyện sống bình thường?” 

“Cuộc sống bình thường? Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu bây giờ tình nguyện giả chết cũng muốn sống ở đây, là bởi vì chán ghét cuộc sống ở nhà họ Lãnh, chán ghét 

người thân nhà họ Lãnh của cậu sao?” 

Lãnh Diên im lặng ôm hai đầu gối của mình ngồi ở đó, nước mắt trong mắt tí tách rơi xuống, nhưng lại chẳng nói một lời nào. 

Như vậy là đang định không muốn nói cho anh ta biết. 

Lãnh Quân siết chặt hai tay, thái dương giật giật, lửa giận điên cuồng kích động trong lồng ngực, ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo: “Lãnh Diên, cậu biết bình thường trong lời cậu là có nghĩa gì không?” 

“Ở lại nhà họ Lãnh, cậu có thể có được tài nguyên cao cấp nhất quốc gia A hay thậm chí là cả thế giới, tương lai cậu muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm, bố mẹ có thể thiết kế chiếc dương cầm giá trên trời cho cậu, tìm cho cậu giáo viên dạy cao cấp nhất, buổi biểu diễn đầu tiên sau khi thành niên của cậu sẽ có vô số nhân vật nổi tiếng tới cổ vũ, dưới sự quan tâm của nhà họ Lãnh, cậu sẽ là đệ nhất danh viện nước A với một tương lai xán lạn.” 

“Cậu nói cậu muốn ở lại nhà họ Hạng, nhà họ Hạng có thể cho cậu cái gì chứ? Một gia đình công nhân viên chức bình thường như vậy, ngay cả một chiếc đàn dương cầm cũng không thể mua nổi, huống chi là cho cậu học đàn sau này, cậu thông minh cõ nào thì cùng lắm cũng chỉ đậu đại học Đế Đô, sau khi tốt nghiệp thì làm công cho tư bản, không có tài nguyên, cả đời cậu chỉ có thể sống ở dưới đáy.” 

“Lãnh Diên, tiền đồ vô hạn của nhà họ Lãnh rốt cuộc thua kém gia đình bình thường của nhà họ Hạng ở đâu vậy? Cậu đừng nói là vì nhà họ Hạng tốt với cậu, chẳng lẽ bố mẹ không tốt với cậu sao, chẳng lẽ Tử Niệm, Y Y, A Nặc và cả tôi không đối xử tốt với cậu sao?” 

Lãnh Quân càng nói càng tức, lửa giận đè nặng dưới đáy lòng cũng càng lúc càng mất kiểm soát. 

Dáng vẻ quyết tâm lừa gạt của Lãnh Diên khiến anh ta rất khó chịu. 

Nhưng cô đã quyết tâm giấu giếm anh ta, tuyệt đối không muốn theo anh ta trở về nhà họ Lãnh. 

Nghe anh ta nói xong, nhìn anh ta đang tức giận, cô ấy vẫn vô cảm nhìn anh ta, hỏi. “Lãnh Quân, chẳng lẽ cậu xem thường người bình thường sao? Cậu cảm thấy cuộc 

sống của người bình thường không có giá trị sao?” 

Lãnh Quân sắp bị cô ấy làm cho tức chết, ở từng tuổi này rồi mà anh ta vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được tính khí của mình: “Tôi có từng nói như vậy sao? Tôi nói, đây không phải là cuộc sống mà cậu nên sống, cậu không giống với bọn họ, cậu sinh ra và lớn lên ở nhà họ Lãnh, tương lai có thể còn có cuộc sống thiên kim hào môn tốt hơn, không nên để bản thân thiệt thòi như vậy. Lãnh Diên, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, rốt cuộc cậu gặp chuyện khổ gì?” 

“Không có khổ gì cả, tôi tự nguyện.” Cô ấy chống lên sàn nhà gỗ cũ kỹ chông chênh, không mềm mại như tấm thảm ở nhà họ Lãnh, nhưng khi cô đứng lên thì sống lưng lại thẳng tắp: “Lãnh Quân, tôi không thích nhà họ Lãnh, cũng không hề thích đàn dương cầm, sau này không có Lãnh Diên, chỉ có Hạng Tri Mộ.” 

“Còn về bố mẹ, tôi vô cùng có lỗi với bọn họ, nhưng bọn họ thương tôi như thế, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi, nhất định cũng sẽ hy vọng tôi có thể sống cuộc đời mình mong muốn.” 

“Cuộc sống bình thường cả cuộc đời như thế là cuộc sống mà cậu muốn sao?” Lãnh Quân cất cao giọng, hét vào mặt cô ấy, sau đó xoay người đóng sầm cửa rồi đi: “Được, tôi thành toàn cho cậu.” 

“Lãnh Diên, tốt nhất cậu không hối hận về quyết định hôm nay của mình.” 

Cánh cửa gỗ cũ kỹ cứ như thế bị đập trước mắt mình, khung cửa hơi rung lắc, Lãnh Diên sợ rằng cánh cửa này cứ như thế sẽ bị Lãnh Quân đập hư mất. 

Đến lúc đó cô ấy không biết phải bồi thường cho chủ như thế nào, nếu đã quyết định rời khỏi nhà họ Lãnh, vậy cô ấy sẽ không động vào số tiền tiêu vặt xa xỉ mà trước 

đây nhà họ Lãnh đã cho cô ấy. 

Hãy để Lãnh Diên chết đi vào ngay hôm nay. 

Bố mẹ, thật xin lỗi. 

Cả A Quân, tôi xin lỗi. 

Cô lại một lần nữa ngồi xuống mặt đất lạnh giá bên cạnh giường, chậm rãi ôm chặt lấy hai đầu gối, kiềm chế không để mình khóc to… 

“Thiếu gia, tiểu thư Lãnh Diên đâu?” 

Du Chí đứng ở bên ngoài nhà họ Hạng đợi một lúc thì thấy Lãnh Quân bước ra, nhưng chỉ có một mình anh ta, Lãnh Diên không ra cùng. 

Sắc mặt của anh ta cũng không tốt lắm, sau khi nghe thấy anh ta hỏi vậy thì lạnh lùng nói: “Chết rồi.” 

Du Chí à một tiếng, có hơi không hiểu ý của anh ta là gì. 

“Thiếu gia, cậu đã đồng ý với tiểu thư rồi sao? Nhưng bên phía ông chủ và bà chủ thì phải làm sao, giấu được không? Hơn nữa nếu lừa gạt bọn họn như thế thì họ sẽ rất đau lòng.” 

Ai có thể chấp nhận đả kích con gái mình qua đời chứ. 

Lần này Lãnh Diên làm như vậy thật sự rất không nên. 

Nhưng lại không thể cản, cô nhóc này đúng là máu lạnh. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận