Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

“Chú Mục Dã tới mời mẹ làm biên kịch.” 

ו 

Tử Niệm cầm điện thoại dựa vào đùi Lãnh Hoài Cẩn nói, sau đó đưa level game mình không vượt qua được cho Lãnh Hoài Cẩn giải quyết. “Bố à, con nói rồi, bố thưởng quà cho con đi, bố giúp con vượt qua ải này được không?” 

“Con ngoan, bố đánh giúp con hai ván nhé.” Lãnh Hoài Cẩn nhận lấy chiếc điện thoại của Tử Niệm, khen ngợi xoa đầu cậu ấy. 

Thẩm Vị Ương giận dữ nhìn Tử Niệm: “Nhóc phản bội, chỉ vì một ván game mà con bán đứng mẹ à?” 

Tử Niệm bóc cam lấy lòng mẹ: “Mẹ, con bóc cam cho mẹ nhé.” 

“Nhóc láu lỉnh, con giỏi lắm.” Thẩm Vị Ương bẹo cánh má mập mạp của con trai. 

Lãnh Hoài Cẩn nhìn sơ qua game của con trai, sau đó bấm bắt đầu, đồng thời nói chuyện với Thẩm Vị Ương: “Nếu em thấy ở nhà tẻ nhạt thì đi làm đi, anh bảo người ta nghiên cứu quần áo chống bức xạ rồi, hai hôm nữa là xong, lúc đi làm mặc nó vào, nếu thích thì để ba tháng nữa, anh cố gắng thu mua luôn công ty này.” 

Thẩm Vị Ương cảm thấy anh rõ vẽ chuyện, hơn nữa quần áo chống bức xạ chắc hẳn sẽ rất cồng kềnh xấu xí. 

Cô hơi phản đối. 

Lãnh Hoài Cẩn hiểu thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh nói: “Em yên tâm, không xấu lắm đâu, anh sử dụng một vài bản phác thảo cơ bản trước đây của em, tuy chất vải khác nhau nhưng hiệu quả không tồi đâu.” 

Thẩm Vị Ương chợt hiểu ra: “Mấy hôm trước anh bảo em bán bản quyền bản thảo là vì chuyện này à?” 

Cô dở khóc dở cười. 

Lãnh Hoài Cẩn nói đầy đương nhiên: “Những bản thảo đó đều là tâm huyết của vợ anh, cho dù là để may quần áo cho em thì cũng phải có bản quyền mới được.” 

Thẩm Vị Ương: “Vậy anh mua công ty của người ta làm gì? Em chỉ mang thai có mấy tháng thôi, đợi anh mua xong thì mấy tháng nữa là em sinh rồi, sau này không cần dùng tới nữa.” 

Lãnh Hoài Cẩn: “Lúc trước công ty này bị thâm hụt vốn đang trên bờ vực phá sản nhưng chất lượng của bọn họ cũng ổn, tốt hơn mấy món hàng hiệu trên thị trường, chẳng qua nhân viên kỹ thuật không biết bán hàng và quản lý tài chính mà thôi.” 

“Anh nói với bọn họ, nếu bọn họ sản xuất ra được bộ đồ mà vợ anh thích thì anh sẽ mua lại công ty của họ, cho những con người làm kỹ thuật này một con đường sống, cho nên mấy ngày nay bọn họ tăng ca làm việc để sản xuất quần áo cho em, chắc hẳn thành phẩm sẽ không tệ lắm đâu.” 

Lãnh Hoài Cẩn chưa từng có tấm lòng từ bi cứu vớt chúng sinh, anh làm vậy chỉ là vì muốn họ chú trọng hơn khi làm quần áo cho cô mà thôi. 

Dù chỉ để tâm hơn một chút thôi, anh cũng thấy chuyện thu mua công ty này đáng giá hơn số tiền anh bỏ ra. 

Khi cô cảm thấy người đàn ông này đã làm đủ nhiều, đủ cảm động rồi thì kiểu gì lần tới anh cũng vẫn có thể khiến cô còn cảm động nhiều hơn nữa. 

Sánh bước bên anh tới tận bây giờ, mặc dù phải trải qua nhiều khó khăn trắc trở nhưng cô không hối hận vì đã yêu anh. 

“Cảm động thì cảm động, đừng khóc, khóc không tốt cho mắt, hình như lúc mang bầu, mắt sẽ yếu hơn.” 

Thấy mắt cô rơm rớm lệ, Lãnh Hoài Cẩn lập tức dỗ dành cô đừng khóc. 

Thẩm Vị Ương buồn cười trước thái độ sốt sắng của anh: “Đâu yếu ớt đến mức ấy chứ, chỉ là có thai thôi mà, anh căng thẳng như vậy làm em cũng căng thẳng lây.” 

“Sao lại là chỉ là có thai thôi chứ, có thai là chuyện lớn.” Lãnh Hoài Cẩn vẫn không quên chuyện chính, lại quay lại chủ đề ban đầu: “Anh đồng ý cho em đi làm biên kịch 

cho Biên Mục Dã nhưng em không được đi theo đoàn phim, kiểm tra kịch bản trên danh nghĩa thôi là được, đừng mệt quá, bảo bọn họ tuyển thêm mấy người biên kịch nữa 

rồi em chỉ cho họ làm là được rồi.” 

Tuyển thêm mấy người nữa chẳng phải là mệt hơn sao? 

Nhớ đến chuyện Biên Mục Dã kể về hơn hai mươi vị biên kịch mỗi người một phách kia, Thẩm Vị Ương lại cảm thấy buồn cười. 

Cô kể chuyện này cho Lãnh Hoài Cẩn, anh tỏ ra quả nhiên trên đời này chuyện gì cũng có: “Chẳng trách anh ta lại không biết ý tứ như vậy, đi mời một phụ nữ có thai làm việc, hóa ra là bị dồn vào đường cùng, hết cách rồi, đành phải kiếm một người đứng ra cầm trịch.” 

Mặc dù Biên Mục Dã cũng có vốn liếng và các mối quan hệ nhưng anh ta là diễn viên nên có những chuyện không tiện làm, nếu không sẽ gây ra những tin đồn thất 

thiệt, ảnh hưởng không tốt tới hình tượng thần tượng của anh ta. 

Còn Lộ Ôn Châu vừa về nước thì lại vì vấn đề mạng lưới quan hệ nên cũng không tiện đắc tội với các nhà đầu tư. 

Lúc này, chỉ còn cách mời một người có tiếng nói và địa vị nhất định trong giới ra mặt giùm, điều tiết lại các mối quan hệ trong đoàn phim. 

“Anh kiếm cho anh ta một biên kịch khác, em không cần phải nhúng tay vào chuyện này.” 

Sau khi hiểu rõ tình hình của đoàn phim này, Lãnh Hoài Cẩn lại muốn đổi ý, anh không muốn Thẩm Vị Ương đi sắm vai người xấu. 

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, dù cô có thân phận địa vị thế nào cũng không là gì với những kẻ chó cùng rứt giậu. 

“Vừa rồi anh còn mới đồng ý, sao lại đổi ý nhanh như vậy được.” Thẩm Vị Ương bất mãn, kéo tay con trai nói: “Tử Niệm còn đang ở đây, anh lật lọng như vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu cho con.” 

Tiểu Tử Niệm bị kéo ra làm vật hy sinh: “Đúng vậy, bố, bố làm vậy là dạy hư con, bố không thể lật lọng như vậy được.” 

“Thôi đi, con đi theo Biên Mục Dã lâu như vậy, bố đâu thấy con học thói xấu gì.” Lãnh Hoài Cẩn đẩy con trai qua một bên, sau đó cầm tay Thẩm Vị Ương, kiên nhẫn dỗ 

dành cô, muốn thuyết phục cô bằng lý lẽ: “Vợ à, tình hình của đoàn phim này phức tạp lắm, anh không muốn em bị người ta coi thường.” 

Thẩm Vị Ương: “Em không đi theo đoàn phim, không cần thường xuyên tới thăm đoàn phim cũng không được hay sao? Hơn nữa, nếu như tâm trạng không tốt thì chẳng 

phải còn có anh sao? Anh dỗ dành em là được.” 

Cô áp hai tay xoa nhẹ mặt anh, làm nũng nói. 

Bạn nhỏ Lãnh Tử Niệm đã quen với chuyện cha mẹ ngọt ngào phát ngấy như thế này hằng ngày rồi nên cậu ấy chỉ cầm ván game bố chưa chơi hết trốn ra ngoài phòng 

khách. 

Thay vì bị bố vứt ra ngoài thì tốt hơn hết là nên chủ động đi ra ngoài để giữ gìn tôn nghiêm. 

Cuối cùng, Lãnh Hoài Cẩn vẫn thỏa hiệp, anh biết Thẩm Vị Ương không giống những người phụ nữ bình thường, cô sẽ không ngoan ngoãn ở nhà ngồi chơi suốt mấy 

tháng trời chờ tới ngày sinh con, sau khi lặp đi lặp lại dặn dò cô chú ý an toàn chú ý tâm trạng, anh mới đồng ý cho cô nhận bộ phim này. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận