“Được được được, cô giáo Tiểu Hứa, cô yên tâm, sau khi tôi trở về nhất định sẽ giám sát con bé, bảo con bé viết thật tốt.”
Mẹ Quản đáp ứng sau đó liền xám xịt rời đi.
Lúc này Hứa Chiêu Hi mới cảm ơn Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, cám ơn cô.”
“Không có việc gì, cô là giáo viên của con gái và con trai tôi, tôi còn phải nhờ cô chăm sóc chúng nó thật tốt.” Thẩm Vị Ương đưa tay chỉ chỉ vết thương trên mặt cô ấy nói: “Miệng vết thương không được chạm vào nước.”
Mẹ Quản đeo nhẫn khi đánh, cho nên da ở chỗ dấu bàn tay đó hơi rách, hơi rướm máu.
Hứa Chiêu Hi cảm động nước mắt lưng tròng.
Hiệu trưởng Lương cũng gió chiều nào theo chiều ấy, nói với Hứa Chiêu Hi: “Cô giáo Tiểu Hứa, hôm nay cô Lãnh giúp cô là bởi vì cô là giáo viên của con cô ấy, cô phải dạy học thật tốt, cung cấp cho con cô ấy một môi trường học tập tốt.”
Hứa Chiêu Hi lập tức gật đầu: “Vâng, tôi sẽ làm, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hứa Chiêu Hi như vậy, Thẩm Vị Ương cảm thấy có chút đáng yêu, nhịn không được nở nụ cười: “Cô giáo Tiểu Hứa đã làm rất tốt rồi.”
“Tôi đi trước, về chuyện Y Y, tôi nghĩ kỹ rồi sẽ gọi điện thoại liên lạc với cô.”
Cô còn phải hỏi chuyên gia như Úy Lan, mới có thể quyết định có nên tiếp tục đến trường hay không.
Nhìn bóng lưng Thẩm Vị Ương rời đi, Hứa Chiêu Hi có chút tiếc hận.
Hiệu trưởng Lương hiếm khi hòa thuận nhìn Hứa Chiêu Hi hỏi: “Cô giáo Tiểu Hứa, cô làm sao vậy?”
Hứa Chiêu Hi lắc đầu: “Không có gì.”
Thật ra cô ấy đang tiếc nuối, vì sao hôm nay không mang theo sách ảnh giới hạn mà Sophia đã xuất bản trước đó, như vậy cô ấy có thể nhờ cô Thẩm ký tên.
Hôm nay thật sự quá ngượng ngùng, lần đầu tiên gặp thần tượng lại ở trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
“A.”
Lúc Thẩm Vị Ương xuống cầu thang ở góc đường, thiếu chút nữa bị một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đụng phải, may mắn cô phản ứng cực nhanh,
tránh sang một bên.
Người đàn ông này cũng bị dọa sợ, lập tức đưa tay muốn đã cô.
Lúc vươn tay ngây ngẩn cả người: “Vị Ương?”
“Biên Mục Dã?” Thẩm Vị Ương cũng nhận ra người này là Biên Mục Dã, có chút kỳ quái nhìn anh ta.
Biên Mục Dã lập tức đưa tay lên môi làm một động tác im lặng: “Bà cô, cô nhỏ giọng một chút được không.”
Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua xung quanh, xác định không có ai sau đó mới nhỏ giọng hỏi anh ta: “Anh tới đây làm gì?”
Biên Mục Dã thở dài nói: “Được người ta ủy thác, tôi đến tìm tác giả của “Ô Trọc” để nói về vấn đề bản quyền, Tưởng Gia Tân lật weibo trước kia của cô ấy, phát hiện cô ấy là fan của tôi, nảy sinh ý định bảo tôi tới đây nói chuyện bản quyền với cô ấy.”
Thẩm Vị Ương: “Trà bạc hà? Cô ấy là giáo viên của trường này?”
Biên Mục Dã gật đầu: “Hẳn là vậy, nghe nói là một weibo nào đó định vị ở chỗ này.”
Thật ra anh ta cảm thấy Tưởng Gia Tân bảo Lộ Ôn Chu tự ý điều tra người ta, cho nên mới biết cô ấy là giáo viên của trường này.
“Như vậy, vậy anh cố lên, tôi đi trước.” Sau khi hiểu rõ tình huống, Thẩm Vị Ương cũng chào tạm biệt Biên Mục Dã.
Biên Mục Dã giữ chặt cô, có chút đáng thương nhìn cô hỏi: “Vị Ương, cô không đi cùng tôi sao?”
Thẩm Vị Ương nở nụ cười: “Tại sao tôi phải đi với anh? Tôi có thể làm biên kịch đã không dễ dàng rồi. Bây giờ tôi là phụ nữ mang thai, những điều anh có thể giải quyết thì đừng kéo tôi theo.”
Biên Mục Dã lại mắng cô nhẫn tâm, sau đó trên hành lang bắt đầu có học sinh giáo viên xuất hiện, anh ta mới vội vàng rời đi.
Thẩm Vị Ương cũng rời khỏi đó, đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, Ủy Lan đã làm xong trị liệu tâm lý cho Y Y. Thẩm Vị Ương sờ sờ đầu Y Y, bảo Vũ Bách chơi với con bé, sau đó đi theo đến phòng làm việc của Úy Lan, lo lắng hỏi Uý Lan về tình hình của Y Y.
“Bác sĩ Úy, tình huống Y Y hiện tại thế nào, có phải rất tệ hay không?”
Úy Lan cười lắc đầu, bảo cô ngồi xuống trước: “Không có, trái lại còn vô cùng tốt, tôi hỏi Y Y, lúc bạn học kia vừa nói A Diên, Y Y có phản kháng, chỉ là sau này vô tình ngã xuống mới bắt đầu sợ hãi, nhớ tới chuyện trước đó.”
“Con bé còn dám phản kháng cũng đã tiến bộ, tôi cảm thấy cô không cần quá lo lắng đâu, nên thử đưa Y Y vào hoàn cảnh bình thường, bảo cô bé tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa nhiều hơn, tiếp xúc với thế giới này lần nữa, như thế sẽ tốt hơn trị liệu tại nhà đấy.”
Bác sĩ Úy cũng đồng ý cho Y Y điều trị tại trường.
Trong lòng Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng hy vọng Y Y có thể sống trong đám đông, không phải trong một lâu đài chân không.
“Vị Ương.”
Nói về tình hình của Y Y một lúc, lúc Thẩm Vị Ương chuẩn bị rời đi, Ủy Lan lại gọi cô lại.
Đối mặt với ánh mắt hoang mang của Thẩm Vị Ương, Úy Lan cười nói: “Tôi muốn nói lời cảm ơn với cô, cám ơn cô đã giúp dỡ bỏ lệnh cấm của nước Y đối với tôi, sau
này tôi có thể đến nước Y tiến hành trao đổi học thuật.”
“Không có việc gì, bác sĩ Úy giỏi như vậy, không nên chỉ thuộc về nước A.” Thẩm Vị Ương cũng tươi cười trả lời.
Cô không biết vì sao năm đó Uý Lan lại phạm tội, nhưng tin tưởng cô ấy nhất định có lý do của mình. Cho nên sau đó đã thương lượng chuyện giải quyết hậu quả với nữ vương bệ hạ, tiện thể cầu xin giúp Úy Lan, để cho cô ấy được nữ vương đặc xá.
“Tôi và Trác Thính Phong sắp kết hôn, đến lúc đó cô nhớ đến tham gia hôn lễ nhé.”
Úy Lan tươi cười hạnh phúc nói cho cô biết chuyện này.
Thẩm Vị Ương kinh ngạc xong lập tức chúc phúc: “Chúc mừng, thật tốt quá, cuối cùng hai người cũng kết hôn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến tham gia hôn lễ của hai người.”
Úy Lan đứng lên, cười ôm lấy cô: “Cô chính là bà mối của chúng tôi, nếu như không nhờ cô nói giúp với nữ vương, đời này tôi cũng không thể kết hôn với anh ấy.” Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Tại sao lại như vậy, anh ấy không thích bác sĩ sao?”
Úy Lan: “Đương nhiên thích, nhưng tôi cũng biết, nhà họ Trác sẽ không chấp nhận một người phụ nữ có tiền án, năm đó vì bảo lãnh tôi ra ngoài, anh ấy đã đồng ý sẽ không cưới tôi.”
“Về sau tuy rằng cánh anh ấy đã đủ lớn, cũng sẽ không chịu sự áp đặt, nhưng tôi vẫn cảm thấy không xứng với anh ấy, trong lòng vẫn luôn cảm thấy tự ti, cũng may lần này cô lại giúp tôi nhận được ân xá, nên tôi mới đủ can đảm bắt đầu lại từ đầu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!