“Ấy ấy ấy!”
Vừa cúp điện thoại xong, Lãnh Hoài Cẩn lao vào phòng tắm nôn ra ngoài, lúc anh lấy giấy lau miệng lại phát hiện trên giấy dính đầy máu.
Y tá vừa đi vào liền nghe thấy động tĩnh của anh, bị dọa giật mình, lập tức đó anh đến bên giường bệnh ngồi xuống.
Lãnh Hoài Cẩn tránh tay cô ấy, tự mình ngồi xuống, nhờ cô ấy đi lấy nước cho anh.
Y tá Tiểu Dĩnh có chút lo lắng nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Lãnh, có cần báo cho cô Thẩm không ạ?”
Tiểu Dĩnh thường được điều đến chăm sóc người nhà họ Lãnh, vì vậy cô ấy biết Thẩm Vị Ương là vợ của Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn lắc đầu: “Không cần, bên phía Trác Thính Phong, cô cũng đừng nói gì, tôi không muốn làm người khác kinh sợ, cô cũng trở về nghỉ ngơi đi, sau khi truyền nước biển xong tôi sẽ tự rút kim.”
Tiểu Dĩnh không yên tâm lắm, nhất quyết đứng đợi ở bên ngoài.
Đây là trách nhiệm của cô ấy, nếu như anh xảy ra chuyện gì cô ấy cũng sẽ không ăn nói được, vì thế Lãnh Hoài Cẩn cũng không đuổi cô ấy nữa, cũng thực sự rất mệt nên bản thân lên giường nghỉ ngơi trước.
Tiểu Dĩnh ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi, cô ấy đi thu dọn lọ thuốc vô tình bị cô ấy làm võ ở bên ngoài. Lúc cô ấy cầm khăn đi đến bồn để giặt thì điện thoại di động
của Lãnh Hoài Cẩn đặt ở trên bàn trà rung lên.
Cô ấy sợ làm ồn đến Lãnh Hoài Cẩn, lập tức đặt miếng khăn trong tay xuống nhận điện thoại.
“Alo, xin chào.”
“Xin chào, tôi tìm Lãnh Hoài Cẩn, anh ấy đâu?”
Ở đầu bên kia, giọng điệu của Thẩm Vị Ương cũng chẳng vui vẻ gì.
Tiểu Dĩnh nhớ Lãnh Hoài Cẩn đã dặn không được nói cho Thẩm Vị Ương biết, giật mình, giọng nói không kìm được trở nên căng thẳng: “Vâng, là bà chủ sao, Lãnh, Tổng giám đốc Lãnh, anh ấy…”
“Nếu anh ấy đang bận thì tôi không làm phiền anh ấy nữa.”
Sau khi nói xong, Thẩm Vị Ương cười lạnh cúp điện thoại, nở nụ cười tự giễu.
Tiếng nước phát ra từ trong điện thoại là cái gì, người phụ nữ nhận điện thoại là ai?
Lãnh Hoài Cẩn, em tin tình cảm anh dành cho em.
Nhưng đối với một người đàn ông mà nói, thể xác và tinh thần có thể tách rời nhau không?
Nghĩ đến người đàn ông lúc trước lo lắng cho cô, sau khi mang thai lại không đụng vào cô nữa, Thẩm Vị Ương không khỏi suy nghĩ nhiều.
Sự việc đều thành thế này rồi, không thể không khiến cô nghĩ nhiều.
Cô hy vọng chỉ là hiểu nhầm mà thôi.
Nhưng mà nghĩ thế nào cũng không giải thích được tại sao Vệ Trạch lại nói dối cô. Tại sao lúc anh tắm lại có một người phụ nữ nghe điện thoại thay anh.
Lãnh Hoài Cẩn à Lãnh Hoài Cẩn, rốt cuộc anh đang làm gì.
Nhìn căn biệt thự Ngự Cảnh Hồ trống rỗng, cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao người đàn ông đó lại dối mình rằng tối nay anh sẽ ở nơi đây.
“Cậu nghi ngờ Lãnh Hoài Cẩn ngoại tình?”
mắt.
Ngày hôm sau, khi Mộ Thanh Hoan đến nhà họ Lãnh để gặp Thẩm Vị Ương, nghe thấy Thẩm Vị Ương đang oán trách về chuyện tối qua, cô ấy kinh ngạc mở to hai
“Không thể nào, Lục Vân Sâm có thể ngoại tình chứ Lãnh Hoài Cẩn sẽ không ngoại tình đâu.”
Thẩm Vị Ương có chút không chịu nghe, nói: “Cũng đúng, chúng tớ đã không còn là vợ chồng nữa, nhiều nhất cũng chỉ tính là dạng chân thôi, ngoại tình ở đâu ra
chứ.”
Mộ Thanh Hoan bất đắc dĩ nắm tay cô, giải thích: “Vị Ương, tớ không có ý đó, nhưng mà tình cảm của Lãnh Hoài Cẩn dành cho cậu, mọi người đều nhìn thấy, sao anh ấy
có thể ngoại tình chứ.”
“Mặc dù trước đây anh ấy là một tên khốn, lúc đó tớ rất ghét anh ấy, nhưng sau khi biết chân tướng, anh ấy cũng không dễ dàng gì. Dưới tình huống đó không ai có thể làm tốt hơn anh ấy cả. Tất cả là do tên khốn Lãnh Hoài Sân kia.”
Thẩm Vị Ương có chút phiền lòng ôm lấy chiếc gối: “Đây đều là chuyện cũ, tớ cũng không có nói chắc chắn anh ấy đã ngoại tình, đương nhiên tớ tin tưởng tình cảm của anh ấy dành cho tớ, nhưng mà chuyện tối hôm qua, tớ thực sự không thể giải thích nổi, nghĩ mãi không thông.”
“Vệ Trạch luôn là trợ lý của A Cẩn. Nếu A Cẩn có đi xã giao hay đi đâu thì anh ta cũng sẽ đi cùng. Nhưng tối qua tại sao anh ta lại không ở đó, hơn nữa lại trùng hợp có một người phụ nữ nhận điện thoại.”
“Tớ tin vào tình cảm của anh ấy dành cho tớ nhưng tớ không thể lý giải được chuyện tối qua, trong lòng vẫn khá sợ hãi.”
Có thể là vì đang trong thời gian thai kỳ nên cô đa sầu đa cảm, đêm qua cũng vì chuyện này mà cô ngủ không ngon.
Mộ Thanh Hoan cũng không giải thích nổi chuyện tối qua, thế là đề nghị: “Hay là cậu cứ hỏi thẳng anh ấy đi, giữa các cậu cũng không có chuyện gì không thể nói được, có vấn đề gì thì cũng nên nói rõ ràng sớm, cứ để trong lòng thì không tốt cho em bé đầu.”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Đợi anh ấy quay lại để tớ sẽ nghĩ cách nói chuyện với anh ấy.”
Lúc này, Mộ Thanh Hoan mới yên tâm: “Vậy là được rồi, có việc gì cứ hỏi thẳng, đừng có để khúc mắc trong lòng, tương lai của các cậu còn có một chặng đường dài phía trước.”
Thẩm Vị Ương nghe giọng điệu của cô ấy hình như có rất nhiều cảm xúc bùi ngùi, cười cà khịa: “Thanh Hoan của chúng ta bây giờ đã là bậc thầy hôn nhân rồi.”
Nụ cười của Mộ Thanh Hoan không giấu được vẻ hạnh phúc: “Đó không phải là vì anh trai của cậu quan tâm tớ à, anh ấy nói với tớ nếu có việc gì thì việc đầu tiên là
phải bàn bạc với anh ấy, không được buồn bã một mình.”
“Thực ra, khoảng thời gian trước, tớ từng muốn ly hôn với anh ấy.”
“Cái gì?” Thẩm Vị Ương suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Hoan muốn xác nhận lại lần nữa: “Thanh Hoan, cậu nghiêm túc hả? Cậu và anh trai tớ có mâu thuẫn sao?”
Mộ Thanh Hoan lắc đầu: “Sau khi chúng tớ quay lại với nhau, anh ấy vẫn luôn cũng chăm sóc tớ, thậm chí còn không nó nặng lời nói tớ một câu nào. Là vấn đề của bản
thân tớ thôi.”
Thẩm Vị Ương ngơ ngác một chút, sau đó hỏi: “Là bởi vì chuyện tranh cử tổng thống sao? Cậu không hy vọng anh trai đi tranh cử?”
Mộ Thanh Hoan cũng ngơ ra một chút, sau đó cười nhéo nhéo mặt Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, sao cậu hiểu rõ tớ như vậy chứ, tớ còn đang nghĩ sao cái gì cậu cũng biết
rõ hết.”
“Thật ra cũng không khác lắm, không phải tớ không hy vọng anh ấy đi tranh cử. Anh ấy vất vả nhiều năm như vậy là vì lần tranh cử tổng thống này,sao tớ có thể cản bước anh ấy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!