Trong số họ hầu hết đều đang cảm thấy giận dữ bất bình cho tác giả ban đầu và phản đối việc chuyển thể.
Thậm chí còn có một số người trước đây còn là người hâm mộ riêng của cô, nhưng bây giờ lại công khai thoát khỏi fan.
Thẩm Vị Ương nhìn thấy, cảm thấy có chút buồn phiền.
Trước kia khi mình làm biên kịch của phim truyền hình ăn khách thì những fan này đều luôn miệng gọi là vợ lớn, hiện tại chuyện chuyển thể “Vẩn đục” vừa xảy ra,
dường như những người này đều trở nên mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất trước kia bọn họ đều rất thích cô.
Hiện tại rất nhiều người đều mắng cô và đoàn làm phim là cá mè một lứa, cùng bắt nạt Trà Bạc Hà.
Hai năm nay cô không tham gia biên kịch cho bộ phim nào, cũng không đăng gì trên Weibo nên lượng fan đã ít đến đáng thương, người giúp cô nói chuyện cũng chỉ lác
đác vài người.
Bấm vào xem thử lại thấy có một số là fan của Biên Mục Dã.
Fan hâm mộ hàng đầu thực sự rất bận rộn, nhưng cũng phải kiểm soát những gì liên quan đến lợi ích của thần tượng bọn họ.
Cũng không trách mấy năm nay Biên Mục Dã luôn giữ mình trong sạch, nói cái gì mà yêu đương thì sẽ có lỗi với fan.
“Vị Ương, chắc hẳn quan hệ giữa cô và Hứa Chiêu Hi cũng không có vấn đề gì đâu, vì sự việc thật sự cũng không liên quan tới cô, chỉ cần cô đi tìm Hứa Chiêu Hi bảo Hứa Chiêu Hi gửi Weibo nói rõ ràng là được rồi.”
Biên Mục Dã lại gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia của anh ta rất ồn ào dường như đang có rất nhiều người, nghe âm thanh chắc hẳn là phóng viên và những người
được gọi là người hâm mộ sách.
Chuyện này cũng dính tới cô, đương nhiên Thẩm Vị Ương không thể đứng ngoài cuộc được, thế là lập tức bảo Biên Mục Dã để cô tự xử lý.
“Biết rồi, tôi sẽ lập tức đi tìm cô giáo Tiểu Hứa xem cô ấy có muốn nói rõ ràng giúp chúng ta không.”
Đồng thời trong lòng cô cũng nghi ngờ, cô và Hứa Chiêu Hi từng tiếp xúc với nhau, cô ấy không giống loại người xảo quyệt cũng không giống người nâng giá khi bán
bản quyền.
mất.
Nhưng Biên Mục Dã và Lộ Ôn Chu cũng không có lý do gì để nói dối.
Liệu trong chuyện này có hiểu lầm gì không?
Nên trực tiếp điều tra hay là đi hỏi cô giáo Tiểu Hứa sẽ tốt hơn.
Thẩm Vị Ương suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy tùy ý điều tra hành vi của người khác này không tốt lắm nên quyết định tự mình đi hỏi.
Nhưng chờ cô tìm được số điện thoại di động của Hứa Chiêu Hi trong sổ liên lạc của nhóm cha mẹ gọi tới thì bên kia đã tắt máy.
Không còn cách nào khác cô đành phải đến trường để tìm cô ấy.
Cũng may cô chưa từng lấy thân phận Tiểu Thất lộ diện, nếu không lúc đến trường, những fan đứng trước cửa trường nói muốn ủng hộ Trà Bạc Hà sẽ ùa tới xé xác cô
Thẩm Vị Ương nhìn đám đông trước lại càng chắc chắn ảnh chụp không phải do Hứa Chiêu Hi tung ra.
Cô ấy không cần thiết phải gây rắc rối lớn như vậy.
Bất kể là cố ý hay là vì lòng tốt, nơi làm việc của Hứa Chiêu Hi đã bị những người này tấn công, nói không chừng sẽ bị đuổi ra ngoài vì gây mất trật tự nơi giảng dạy.
“Là Thẩm Vị Ương!”
“Mẹ đỡ đầu của liên minh, trời ơi, sao Jane lại ở đây, thật tuyệt vời, thu hoạch ngoài ý muốn!”
“Chị gái, có thể ký tên cho em không?”
“Chị gái ở đây, cuộc thi mùa xuân Huân Chương Vinh Quang khi nào thì bắt đầu thế, chị cảm thấy gần đây vương tử Thiệu Cảnh chơi game thế nào?”
Thẩm Vị Ương cho rằng mình chưa từng lấy thân phận Tiểu Thất lộ diện sẽ an toàn, sẽ không bị mấy bạn nhỏ này xé nát cho nên cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp
xuống xe đi vào trường.
Không ngờ vẫn bị bao vây.
Lúc này cô mới nhớ ra, phần lớn khán giả của Huân Chương Vinh Quang đều là những đứa trẻ ở độ tuổi này.
Cô cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng đối mặt với những đứa trẻ nhiệt tình này, cô cũng không thể lạnh lùng được, chỉ có thể cười trả lời hai câu, sau đó nói mình còn có việc phải đi vào trường, bảo
bọn họ về nhà trước.
Nhưng nếu họ biết lắng nghe lời nói của người khác, thế hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
“Chị gái, chị đến trường để làm gì?”
Một cô gái nhỏ tóc nhuộm xanh đứng gần Thẩm Vị Ương nhất ngẩng đầu nhìn cô cảm thấy khó hiểu, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cô hỏi.
“Đương nhiên là có việc.” Thẩm Vị Ương cười gượng hai tiếng: “Các em thì sao, vì sao lại có nhiều người như vậy xuất hiện ở chỗ này.”
Cô gái lập tức căm phẫn kể cho Thẩm Vị Ương nghe chuyện bản quyền “Vẩn đục” và cả chuyện đoàn làm phim bắt nạt Trà Bạc Hà, cuối cùng còn giận dữ nói: “Tiểu Thất ngốc nghếch kia, hiện tại thời đại đã thay đổi, thế mà cô ta còn chẳng nghĩ mấy bộ phim ngôn tình máu chó của cô ta có còn hợp thời nữa hay không? Thế mà trước đây em còn đi thích cô ta, bây giờ cô ta vì nổi tiếng còn hợp tác với người bắt nạt nhà văn trẻ, còn có Biên Mục Dã, khuôn mặt khoai tây gập ghềnh kia, sau khi ủy mị ngày càng khó coi lại còn không biết xấu hổ.”
Thẩm Vị Ương:“…”
”
Cái đồ ngu ngốc trong miệng cô bé đang đứng trước mặt cô bé đây này.
”Chị gái, sao chị không nói lời nào, có phải chị cũng cảm thấy Tiểu Thất và Biên Mục Dã rất đáng ghét không.”
Cô gái thấy Thẩm Vị Ương không nói gì, bắt đầu nói chuyện với Thẩm Vị Ương khiến Thẩm Vị Ương càng không biết nói gì.
“Vậy các em tiếp tục đứng đây ủng hộ Trà Bạc Hà đi, tôi còn có việc nên đi trước.”
Thẩm Vị Ương lúng túng nói hai câu, sau đó chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng những đứa trẻ cuồng nhiệt này hoàn toàn không muốn bỏ qua cho cô.
Bây giờ cô đang mang thai thì làm sao chịu được sự xô đẩy, cô lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Hơn mười chiếc xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện kéo mấy người này rời đi.
Bày binh bố trận như thế lại là để bắt fans của mình, cô bé tóc xanh bị thương, vừa bị cảnh sát kéo lên xe vừa chửi bới Thẩm Vị Ương: “Jane! Sao chị lại làm thế, bọn em là fan hâm mộ của chị mà, tại sao chị lại gọi cảnh sát bắt chúng em, chúng em đã làm sai chuyện gì, chẳng lẻ chỉ là do thích chị nên sai sao?”
Thẩm Vị Ương nhíu mày, nhớ tới vừa rồi bản thân suýt nữa đã bị nhiều người đẩy ngã, trong lòng lại hoảng hốt: “Em đã bày tỏ sự thích của mình sai cách rồi, hơn nữa đây cũng là chuyện của bản thân em, tôi cũng không có nghĩa vụ phải chấp nhận.”
“Đưa cô ấy đi giáo dục cho tốt.” Liễu Hoài Xuyên đang đồ Thẩm Vị Ương, cũng không vui nhíu mày nói với vị cảnh sát đang áp giải cô bé kia.
Chờ sau khi xử lý xong trò hề này mới không vui nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Đang mang thai sao còn chạy lung tung, Lãnh Hoài Cẩn chăm sóc cô như thế sao?”
Thẩm Vị Ương cười nói: “Là tôi tự chạy đi, bản thân anh ấy cũng không biết, không phải còn có cảnh sát nhân dân giúp tôi sao, có gì phải lo lắng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!