Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Chờ đến bữa tiệc buổi tối, lãnh đạo lớn nhỏ trong ngành đều ở đây mời rượu chào hỏi cô, chẳng qua là Yến Hồi giúp cô cản rượu, nhưng những cái khác đều không cho 

cơ hội mở miệng. 

 

Nếu như bây giờ Thẩm Vị Ương còn chưa nhìn ra, vậy thì cô đã sống uổng phí ngần ấy năm rồi. 

Vậy nên cô cũng không nói gì thêm nữa, hiền hòa nói chuyện với những người này, chờ tiệc ăn mừng tiến hành được kha khá cô mới đi về. 

Thân phận của cô còn ở đây, không có ai dám giữ cô lại mời rượu, còn có vài người xum xoe muốn đưa cô về nhà. 

Yến Hồi cười nói: “Chị dâu tôi có thể để các người đưa về sao, tôi đưa về là được rồi, mọi người chơi vui vẻ, hóa đơn cứ tính cho tôi.” 

Nói xong anh ta liền đưa Thẩm Vị Ương ra ngoài. 

Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ có hơi say của anh ta, mặt không biểu cảm nói: “Anh như vậy có thể lái xe không, chẳng lẽ bắt một người phụ nữ mang thai như tôi đưa anh về?” 

Vừa nói xong cô liền thấy Tùy Giản đang chờ ở bãi đỗ xe bên kia. 

Thẩm Vị Ương: “. 

” 

Xem như cô chưa có nói. 

“Vị Ương, tôi biết cô muốn hỏi cái gì.” Yến Hồi chào hỏi với Giản Tùy, đứng yên tại chỗ, cuối cùng nghiêm túc đối mặt với câu hỏi của cô. 

Thẩm Vị Ương cũng nhìn anh ta: “Thì sao, có thể nói không, vì sao lại không thể nói?” 

Yến Hồi bất đắc dĩ: “Nếu có thể nói thì tôi nhất định sẽ nói, nhưng anh Cẩn không cho tôi nói, cô có cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám hé lời. Thật ra anh ấy cũng không có chuyện lớn gì, tự anh ấy có thể xử lý, cho cô biết cũng chỉ thêm người lo lắng mà thôi.” 

Thẩm Vị Ương cau mày: “Tôi không thích anh ấy có chuyện giấu tôi.” 

Yến Hồi: “Thế nhưng giữa hai người, dù sao cũng nên giữ không gian nhất định, cô bức bách quá chặt, anh Cẩn sẽ cảm thấy áp lực.” 

Nói thì như vậy, nhưng muốn khiến cô vờ như không nhận ra cái gì. 

Cô không làm được. 

“Yến Hồi, tôi không ép buộc anh, tôi hỏi anh câu này, anh chỉ cần trả lời phải hay không phải thôi, thế nào? Như vậy cũng không tính là làm trái ý Lãnh Hoài Cẩn, nếu như anh ấy không vui cũng là do tôi tự đoán, không liên quan gì đến anh.” 

Yến Hồi rất tôn trọng Thẩm Vị Ương, đã nói đến nước này, anh ta đúng là không có cách nào từ chối. 

Thế là Thẩm Vị Ương hỏi: “Gần đây anh ấy gặp phiền phức có liên quan đến tôi không?” 

Yến Hồi lắc đầu. 

Thẩm Vị Ương: “Là lãnh đạo cấp cao của Lãnh thị lật đổ anh ấy?” 

Yến Hồi gật đầu. 

Thẩm Vị Ương: “Bây giờ anh ấy vẫn chưa quay lại vị trí giám đốc Lãnh thị?” 

Yến Hồi gật đầu. 

Thẩm Vị Ương: “Bây giờ chức vụ ở Lãnh thị của anh ấy rất thấp?” 

Yến Hồi gật đầu. 

Giọng của Thẩm Vị Ương chậm rãi run lên: “Có phải bây giờ anh ấy đang làm nhân viên cơ sở không?” Vành mắt của Yến Hồi cũng hơi đỏ lên, sau đó gật đầu. 

Đồng thời nhìn Thẩm Vị Ương với ánh mắt tò mò: “Vị Ương, sao cái gì cô cũng biết thế?” 

“Đoán thôi.” Giọng nói của Thẩm Vị Ương run rẩy, ánh mắt có phần trống rỗng đi về phía xe của mình. 

Yến Hồi thấy dáng vẻ không yên lòng của cô, lo lắng cô xảy ra chuyện không may liền lập tức nói với Tùy Giản: “Anh Giản, anh lái xe của Vị Ương đưa cô ấy về nhà đi, lát nữa em kêu Tiểu Lý lái xe của anh đến đón.” 

Tùy Giản không lên tiếng, mà gõ cửa sổ xe của mình, cửa xe hạ xuống, anh ấy cúi đầu nói hai câu, Tùy Tố từ trên xe đi xuống. 

Lúc thấy Thẩm Vị Ương thì có phần kinh ngạc: “Vị Ương? Anh, sao anh không nói sớm cho em biết Vị Ương đang ở đây.” 

Tùy Giản: “Cô ấy mới vừa nói chuyện với Yến Hồi, thoạt tình tâm trạng không tốt lắm, em lái xe của cô ấy đưa cô ấy về nhà đi, Yến Hồi uống nhiều rồi, anh đưa em ấy về trước, nếu em không ở lại nhà họ Lãnh thì tự gọi xe về.” 

Tùy Tố giả vờ không vui mà bĩu môi nói: “Được rồi được rồi, em biết rồi, anh chê em chướng mắt, chỉ muốn thế giới hai người với Yến Hồi thôi.” 

Tùy Giản: “Em cũng có thể chọn gọi Bạch Thần qua đón em.” 

Nhớ tới dáng vẻ mất tập trung của Bạch Thần khi nói chuyện với mình, Tùy Tố lại cảm thấy cạn lời: “Vẫn là quên đi, luật sư lớn công việc bận rộn, em sẽ không đi làm phiền anh ta đâu.” 

Nhớ đến chuyện cô muốn đính hôn với Bạch Thần, Tùy Giản không khỏi cau mày: “Em coi trọng Bạch Thần? Em xác định bây giờ hai đứa em thật sự đang yêu đương?” 

Sao mà anh ấy cứ thấy Bạch Thần không tập trung, không giống dáng vẻ coi trọng Tùy Tố, muốn kết hôn sống qua ngày với Tùy Tố chút nào. 

Tùy Tố né tránh ánh mắt của anh ấy, đi đến bên Thẩm Vị Ương. 

“Vị Ương, đã lâu không gặp.” 

Tùy Tố quyết đoán né tránh chủ đề mà đi về phía Thẩm Vị Ương. 

Lúc này Thẩm Vị Ương mới hơi hoàn hồn, chào hỏi với cô ấy. 

Tùy Tố nói muốn lái xe đưa cô về cô cũng không từ chối, kêu Tùy Tố đêm nay cứ ở lại nhà họ Lãnh. 

Lãnh Hoài Cẩn lo lắng cho đứa bé trong bụng cô như vậy, dưới tình cảnh khó khăn thế này cũng phải phân tâm chăm sóc cô, cô không thể tùy hứng được. 

Trước kia cô không nên cười nhạo anh thần kinh căng thẳng. 

Anh căng thẳng như vậy, tất cả là vì quan tâm cô, quá sợ mất đi cô. 

Lúc Tùy Tố nghe Thẩm Vị Ương nói Lãnh Hoài Cẩn đi trải nghiệm sinh nở cũng sợ ngây người: “Thật hay giả vậy, giám đốc Lãnh vậy mà lại có thể hạ mình đi làm cái 

này?” 

Càng là người đàn ông có địa vị cao thì lòng tự tôn càng lớn, vốn dĩ đều khinh thường việc đi trải nghiệm nỗi đau của phụ nữ mang thai, nói ra sẽ bị những tên đàn ông 

khác chê cười. 

Thế nhưng Lãnh Hoài Cẩn vậy mà lại đi làm. 

Tâm trạng của Tùy Tố phức tạp. 

Cũng chỉ có Thẩm Vi Ương mới đáng giá để anh cái gì cũng không cần. 

Năm đó không phải cô ấy thua bởi Thẩm Vi Ương, mà thua bởi tình cảm sâu đậm của Lãnh Hoài Cẩn. 

Nếu như anh không thích Thẩm Vị Ương thì đã sớm đuổi cô đi từ lâu, cớ gì phải giữ lại bên cạnh tự mình dạy bảo. 

“Vị Ương, bây giờ cô đúng là quá hạnh phúc. Gặp được người đàn ông như giám đốc Lãnh chính là may mắn tu mấy đời của phụ nữ. Tuy rằng trước đây có nhiều gập 

ghềnh, nhưng hiện tại các cô cũng coi như đã tu thành chính quả.” 

“Đúng vậy, tôi nhất định phải bình an sinh hạ đứa bé này, sau đó ở bên cạnh anh ấy.” Thẩm Vị Ương dịu dàng đặt tay lên bụng mình. 

Cục cưng, bố của con sẽ ổn thôi. 

Anh không nói, vậy thì cô sẽ không hỏi nữa. 

Một giám đốc giàu có cao cao tại thượng, bỗng nhiên trở thành nhân viên kinh doanh cấp thấp nhất, mỗi ngày đều lăn lộn trong quán rượu, uống rượu đến mức dạ dày 

xuất huyết, từ trước đến nay đều là người khác tâng bốc anh, hôm nay anh lại đi xin người khác ký đơn. 

Hơn nữa anh còn bận tâm đến cảm nhận của cô, không muốn cô lo lắng, mỗi ngày đều dậy sớm, cả người mặc trang phục cao cấp ra ngoài, sau đó lại ở trong phòng bên ngoài thay quần áo nên mặc của nhân viên cấp thấp, đón xe đến công ty để chấm công, lúc về lại thay quần áo cũ, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà dỗ dành, 

chăm sóc cho cô. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận