Biên Mục Dã nói chuyện với Lộ Ôn Châu về phương pháp mà Thẩm Vị Ương nói với anh ta, vì thế Tưởng Gia Tân chủ động xin đi giết giặc, ác chỉnh mẹ và anh trai Hứa
Chiêu Hi, không đến mấy ngày bên kia đã thỏa hiệp.
Chuyện bản quyền ổn định lại, Lộ Ôn Châu rất vui vẻ nên nhất định phải mời Tiểu Thất tham gia bữa tiệc liên hoan khởi động máy của đoàn làm phim.
Bây giờ cô đã quyết định đến đoàn làm phim này với tư cách là biên kịch thì việc cô tiếp xúc với Lộ Ôn Châu chỉ là vấn đề thời gian, ngay cả Tiểu Thất cũng không giấu
được chuyện này với cô.
Chỉ là Lộ Ôn Châu thật giỏi.
Rốt cuộc thì Tưởng Gia Tân kia có lai lịch gì.
Cô mượn mặt mũi của Lục Vân Sâm hỏi qua cục quản lý mạng. Mấy ngày nay bọn họ vẫn nhìn chằm chằm mẹ Hứa Chiêu Hi nhưng bà ta vẫn chưa từng đăng bài.
Dư luận trên mạng vẫn trời yên sóng lặng.
Dựa theo tính tình vô lý của mẹ cô ấy, thật sự có thể yên lặng nuốt xuống thiệt thòi như vậy sao?
Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ quái.
Tưởng Gia Tân làm sao có thể làm cho tất cả trở nên yên tĩnh.
“Cô chính là Tiểu Thất?”
Lúc nhìn thấy Thẩm Vị Ương xuất hiện trong phòng riêng của đoàn làm phim, sắc mặt Lộ Ôn Châu thay đổi, từ vị trí của mình đứng lên, có vẻ bất ngờ.
Anh ta đối xử tốt với Diệp Chiêu Chiêu bao nhiêu thì ghét Thẩm vị Ương bấy nhiêu.
Chơi tên tuổi là không chuyên nghiệp, loại phu nhân nhà giàu này đến quay phim giống như đi chơi, cuối cùng người vất vả chính là nhân viên đoàn làm phim.
Thẩm Vị Ương không thể nào nói cho anh ta biết chuyện trước đó cô bị Thân Khiết thay đổi thân thể, cho nên lúc này chỉ có thể chịu đựng, xấu hổ cười với Lộ Ôn Châu:
“Xin chào đạo diễn Lộ, tôi chính là Tiểu Thất”
kia.”
CÔ.
Lộ Ôn Châu mím môi không nói.
Nhưng Tưởng Gia Tân lại mở miệng, chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đã lâu không gặp, sao tôi lại cảm thấy càng ngày cô Thẩm lại càng đẹp, nhìn qua không giống như trước
Trong lòng Thẩm Vị Ương rung lên một hồi chuông cảnh báo nhưng bên ngoài vẫn không hề gợn sóng: “Vậy thì tôi phải cảm ơn đạo diễn Tưởng rồi.”
Nói xong cô nhìn Biên Mục Dã, bảo anh ta giải vây cho mình.
Trước khi tới, cô đã nói với Biên Mục Dã rằng lúc trước cô và Lộ Ôn Châu quay phim đã từng náo loạn không vui. Nếu không khí xấu hổ thì anh phải đứng ra giải vây cho
Bây giờ chính là thời điểm xấu hổ đó đây.
Biên Mục Dã mở miệng giảm bớt bầu không khí: “Đạo diễn Lộ, nếu Vị Ương đã đến rồi thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước đi. Hôm nay có rất nhiều người chờ đợi biên kịch nổi tiếng Tiểu Thất của chúng ta đấy.”
Tính tình của Lộ Ôn Châu ôn hòa, nên sẽ không làm Thẩm Vị Ương khó xử ở trước mặt nhiều người như vậy.
Trước kia Thẩm Vị Ương và anh ta đã xảy ra chuyện gì không vui không quan trọng, quan trọng nhất là hiện tại cô là Tiểu Thất, người có thể cho bọn họ một kịch bản ưu
tú.
“Cô Tiểu Thất, lại đây ngồi đi.”
Anh ta chào đón cô như thế.
Trong lòng Thẩm Vị Ương cũng thở phào nhẹ nhõm, đi theo anh ta ngồi xuống.
Sau đó Lộ Ôn Châu cũng không nói chuyện không vui trước kia mà bắt đầu hỏi cô một vài chuyện liên quan đến kịch bản. Thỉnh thoảng các diễn viên khác cũng sẽ gia
nhập vào, rất náo nhiệt.
Nhưng Thẩm Vị Ương lại chậm rãi phát hiện ra chút không thích hợp.
Đó là nữ chính.
Từ lúc cô bước vào đến giờ, các diễn viên khác đã giới thiệu bản thân với cô nhưng chỉ có nữ diễn viên chính là không thấy.
“Nữ diễn viên chính trong bộ phim này của các anh là ai, tôi quên mất chưa hỏi anh chuyện này.”
Lúc Lộ Ôn Châu nói chuyện với các diễn viên khác, Thẩm Vị Ương đến gần Biên Mục Dã hỏi nhỏ.
“Nữ chính là Diệp Chiêu Chiêu.” Tưởng Gia Tân đột nhiên tiến lại gần, cười đến mức không có ý tốt: “Cô Thẩm còn nhớ rõ Diệp Chiêu Chiêu không? Lúc trước, khi cô ở trong đoàn làm phim của tôi, tổng giám đốc Lãnh thường xuyên tới tìm cô ấy nha. Tôi còn nhìn thấy, có lần trời mưa, tổng giám đốc Lãnh còn ngây ngốc đứng trong mưa lớn vì cô ấy đấy.”
Thẩm Vị Ương nhìn anh ta không chút sợ hãi nào rồi cười khẽ: “Anh nói Chiêu Chiêu à, cô ấy là em họ của tôi, A Cẩn chăm sóc cô ấy là vì tôi đã dặn dò anh ấy.”
“Đương nhiên, nếu đạo diễn Tưởng cố chấp muốn hiểu lầm giữa bọn họ có gì đó thì miệng ở trên người đạo diễn Tưởng, đương nhiên đạo diễn Tưởng nói cái gì đó thì
chính là cái đó.”
Dáng vẻ thẳng thắn của cô làm cho Tưởng Gia Tân có vẻ giống như một tiểu nhân đang gây xích mích.
Nhưng Lộ Ôn Châu cũng đã từng tận mắt nhìn thấy nhiệt tình của Lãnh Hoài Cẩn dành cho Diệp Chiêu Chiêu.
Khi đó anh ta còn cho rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ ly hôn Thẩm Vị Ương vì Diệp Chiêu Chiêu.
Không, không đúng.
Gia Tân nói khi đó tổng giám đốc Lãnh và Thẩm Vị Ương đã ly hôn.
Tại sao bây giờ họ lại dây dưa với nhau một lần nữa.
Chiêu Chiêu thì sao, bây giờ cô ấy đang ở đâu.
Thẩm Vị Ương dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lộ Ôn Châu, cô nhìn anh ta rồi chậm rãi mở miệng nói: “Đạo diễn Lộ, anh nên tìm một nữ chính khác đi, Diệp Chiêu Chiêu sẽ không trở về đâu.”
Lộ Ôn Châu nắm chặt hai tay, giọng điệu sốt ruột thậm chí còn hơi phẫn nộ nhìn Thẩm Vị Ương: “Cô đã làm gì cô ấy?”
Tưởng Gia Tân nhẹ nhàng nhìn anh ta, không nói gì.
Thẩm Vị Ương vẫn thản nhiên không sợ hãi thái độ: “Cô ấy đi du học, sau này cũng sẽ không quay trở về nữa.”
Thẩm Vị Ương hy vọng sẽ đặt dấu chấm hết cuộc gặp gõ giữa Diệp Chiêu Chiêu và Lộ Ôn Châu.
Sự xuất hiện của Diệp Chiêu Chiêu vốn là biến số trong cuộc đời cô.
Từ trước đến nay cô đều là Thẩm Vị Ương, có người yêu và thân nhân mà mình không bỏ được.
Nhưng đối với Lộ Ôn Châu, Diệp Chiêu Chiêu là một cái nhìn thoáng qua trong sinh mệnh của anh ta.
Bây giờ, ngay cả lời tạm biệt cũng cần người khác truyền đạt lại, anh ta không có cách nào tiếp nhận.
Hơn nữa người này lại là Thẩm Vị Ương, người mà lúc trước biểu hiện ra rất nhiều địch ý với Diệp Chiêu Chiêu.
Anh ta đứng lên tại chỗ, sắc mặt căng thẳng nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Có phải cô đưa cô ấy ra nước ngoài giam lỏng không?”
Thẩm Vị Ương: “Không phải.”
“Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?” Lộ Ôn Châu nắm chặt hai tay, cố gắng chịu đựng: “Thẩm Vị Ương, cô đừng tưởng rằng hiện tại cô có Lãnh Hoài Cẩn làm chỗ dựa thì cô có thể muốn làm gì thì làm.”
Thẩm Vị Ương cũng đứng lên, thản nhiên nhìn anh ta nói: “Đạo diễn Lộ, nếu anh không hoan nghênh tôi, vậy hôm nay tôi đi trước. Chờ anh tìm được nữ chính rồi thì liên
lạc với tôi.”
“Không cần liên lạc nữa.” Lộ Ôn Châu nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp nói: “Miếu nhỏ không chứa được Đại Phật, chúng tôi không trèo cao đến được cô Thẩm đây.”
Ánh mắt Thẩm Vị Ương sửng sốt, sau đó khôi phục lại nhìn Biên Mục Dã nói: “Mục Dã, có việc thì liên lạc với tôi, tôi trở về trước.
Biên Mục Dã gật đầu.
Sau đó Thẩm Vị Ương rời đi.
Lộ Ôn Châu lập tức đuổi theo, Tưởng Gia Tân khẽ nhíu mày rồi cũng đi ra ngoài theo.
Đây là tình huống gì? Những người khác trong phòng đều tỏ vẻ ngơ ngác.
Diệp Chiêu Chiêu trong miệng bọn họ là ai? Vì sao đạo diễn Lộ và cô Tiểu Thất có thể cãi nhau bởi người phụ nữ này.
May mà vẫn còn Biên Mục Dã hòa giải nên mọi người mới chuyển lực chú ý sang chỗ khác.
“Cô đứng lại!”
Sau khi ra khỏi phòng riêng, Lộ Ôn Châu lập tức gọi Thẩm Vị Ương lại.
Thẩm Vị Ương nghe thấy nhẹ nhàng dừng bước, lẳng lặng xoay người nhìn anh ta rồi hỏi: “Đạo diễn Lộ có gì chỉ bảo?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!