“Cảm ơn anh Chương đã lo lắng cho tôi.”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt ứng phó một câu, nghe không ra là có vui mừng hay không.
Sau khi nói xong lại trở về bênh cạnh Thẩm Vị Ương.
Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Vị Ương, anh trầm giọng nói bên tai cô: “Đi bây giờ còn kịp đó, đi vào rồi thì phải trông chừng chồng em cho kĩ.” Thẩm Vị Ương nắm lấy tay anh: “Tất nhiên rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn cũng không khuyên cô quay về nữa.
Người phụ nữ như Tôn Phi Phi không thể nào là đối thủ của Thẩm Vị Ương.
Vì vậy tổng giám đốc Chương liền dẫn hai người bọn họ đi vào ghế lô.
Thẩm Vị Ương vừa vào liền thấy một người phụ nữ bị một đám người bu lấy chính giữa bàn rượu, diễm lệ tuyệt trần.
Lãnh Hoài Cẩn vừa tiến đến, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi người cô.
Cô hơi buồn cười liếc nhìn Lãnh Hoài Cẩn.
Bây giờ đã hoàn toàn hiểu được vì sao bay này anh lại bảo cô trông chừng anh cho tốt.
Dáy lòng bật cười, chỉ là ngoài mặt vẫn không chút rung động đi vào trong cùng anh.
“Anh cả Lục, sao ra ngoài lâu như vậy mới trở lại.” Tôn Phi Phi vẻ mặt tươi cười chào hỏi với Lãnh Hoài Cẩn một tiếng, sau đó ánh mắt thoáng khinh miệt nhìn qua Thẩm
Vị Ương, cười nhạo nói: “Yến hội ngày hôm nay của chúng ta là yến hội đứng đắn, không cần một vài dịch vụ đặc biệt.”
Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt lấy tay Thẩm Vị Ương đến tới bàn rượu bên này, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhìn Tôn Phi Phi nói: “Cô Tôn hiểu lầm rồi, đây là vợ của tôi, Thẩm… Tiểu Thất.”
Bây giờ hai cái tên Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương có liên hệ chặt chẽ với nhau, lần này anh bị bà ép đến chi nhánh rèn luyện, không thể tiết lộ thân phận thực sự của
bản thân.
Tôn Phi Phi nghe thấy Thẩm Vị Ương là vợ của Lãnh Hoài Cẩm thì sắc mặt lập tức biến đổi.
Tổng giám đốc Chương nhìn tay hai người nắm chặt lấy nhau thì cũng hơi lo lắng.
Có chuyện gì xảy ra với tên nhóc Lục Cẩn nàu vậy, chẳng lẽ lời anh ta nói lúc nãy tối nghĩa quá rồi nên nh nghe không hiểu sao?
“Chị dâu, lúc này tới tìm anh cả Lục là vì tra xét sao?” Tôn Phi Phi rất nhanh đã điều chỉnh được sắc mặt của bản thân, từ vị trí đứng đi tới trước mặt Thẩm Vị Ương, cầm lấy tay cô rồi cẩn thận quan sát.
Sau đó tấm tắc cảm thán: “Quả thật là một mỹ nhân bại hoại mỹ lệ, chẳng trách lại trở thành vợ của anh cả Lục.”
“Đến nào, chị dâu ngồi bên này. Nếu đã đến thì mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi.”
Ban này ở trong ghế lô, mọi người đều thấy được sự nồng nhiệt của Tôn Phi Phi đối với Lãnh Hoài Cẩn, vì vậy khi Lãnh Hoài Cẩn nói Thẩm Vị Ương là vợ anh thì những
người này đều chợt thấy sau lưng thật lạnh lẽo, rất sợ lần đàm phán này lại có thêm mấy hạng mục lớn thất bại.
Bây giờ thấy Tôn Phi Phi khách sáo với Thẩm Vị Ương như vậy, trong lòng những người này lại thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nói đùa vài câu để làm dịu bầu không khí
trong phòng bao. Sau đó chia thành hai tụm nói trọng tâm câu chuyện của riêng mình, cố gắng hết sức tách ra khỏi câu chuyện chính, giảm bớt sự tồn tại của chính
mình.
Như vậy thì khi Tôn Phi Phi tức giận, hạng mục hỏng bét thì cũng là trách nhiệm của Lãnh Hoài Cẩn.
“Cô Thẩm làm công việc gì? Tôi thấy một thân quân áo này của cô Thẩm cũng không rẻ nhỉ?”
Sau khi Thẩm Vị Ương ngồi xuống, Tôn Phi Phi bắt đầu hỏi thăm lại lịch của cô.
E là cô gái này đang nghĩ cô là do Lãnh Hoài Cẩn tìm đến để cự tuyệt cô ta, không tin cô thực sự là vợ của Lãnh Hoài Cẩm
Chẳng qua bây giờ bọn họ thực sự cũng không tính là vợ chồng.
Tuy là trời xui đất khiến nhưng ly hôn rồi thì cũng không tính là vợ chồng.
Liếc qua ngón áp út trống rỗng của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương như có điều suy nghĩ.
Song cũng không quên ứng phó Tôn Phi Phi: “Tôi là một nhà biên kịch, quần áo trên người là hàng mô phỏng, cũng không tính là đắt.”
“Hàng mô phỏng?” Tôn Phi Phi ngây ngẩn cả người, ánh mắt lại quan sát quần áo của cô một lần nữa.
Tuy rằng cảm thấy cảm quan rất tốt không giống với hàng mô phỏng nhưng bộ quần áo này thiết kế Alice cao quý, cô ta chỉ từng thấy trên tạp chí, chưa nói đến lúc đó
có thể cướp được hay không mà là bây giờ bộ quần áo này còn chưa được bày bán. Cô chỉ là một người vợ có nghiệp vụ bình thường thì sao có thể mua được hàng chính
hãng chứ.
Người phụ nữ này thật hư vinh.
Hàng mộ phỏng tốt như vậy thì cũng phải hơn mười nghìn tệ rồi, tương đương với một tháng lương của Lục Cẩn.
Người phụ nữ này thật phá sản, hoàn toàn không thông cảm cho khổ cực của Lục Cẩn.
Chỉ là nếu như cô đã hám tiền đến vậy, ngược lại mọi chuyện lại dễ làm rồi.
Trong lòng Tôn Phi Phi cực kỳ khinh thường Thẩm Vị Ương, thế nhưng lại biểu hiện ra dáng vẻ như chị em thân thiết đang tám chuyện, chầm chậm dời đề tài lên trên
người Lãnh Hoài Cẩn đang lặng lẽ lột tôm cho Thẩm Vị Ương.
“Cảm ơn anh cả Lục, sao anh lại biết em thích ăn tôm vậy.”
Ngay lúc Lãnh Hoài Cẩm đang định đặt con tôm đã lột vỏ vào chén Thẩm Vị Ương, Tôn Phi Phi lại lấy chén mình đặt xuống dưới tay Lãnh Hoài Cẩm trước, cười cực kỳ
hạnh phúc.
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn thay đổi.
Thẩm Vị Ương nắm lấy cổ tay Lãnh Hoài Cẩn, nhẹ nhàng hạ tay anh xuống để anh đừng nên vọng động, sau đó nhìn Tôn Phi Phi cười nói: “Ngài là bên A, A Cẩn ghi nhớ sở thích của ngài là chuyện đương nhiên mà, đây là do tôi dạy đó.”
Nụ cười trên mặt Tôn Phi Phi dần tắt: “Là cô dạy?”
Thẩm Vị Ương làm như không thấy sắc mặt không tốt của cô ta, tiếp tục cười nói: “Đúng vậy, là do tôi dạy. A Cẩn nói với tôi Cô Tôn là một cô gái cực kỳ thông minh và thú vị, lần này hợp tác với cô phải nói chuyện nhiều thêm một chút.”
“Cô Tôn xinh đẹp như vậy, anh ấy sợ tôi ghen nên đã nói trước với tôi, đồng ý đưa tôi ra ngoài chơi vài ngày khi làm xong hạng mục. Tôi muốn đi hẹn hò với A Cẩn sớm một chút nên đã kêu A Cẩn để tâm một chút, làm việc cho tốt.”
Thầm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn mười ngón đan xen, vô cùng ngọt ngào nhìn về phía Tôn Phi Phi đang không ngờ tới cười nói.
“Bây giờ xem ra là A Cẩn đã nghe lọt được lời của tôi, cực kỳ săn sóc cô Tôn. A Cẩn anh xem, anh chỉ lột cho cô Tôn con tôm mà thôi, cô Tôn cũng vì cảm nhận được
thành ý hợp tác của anh mà vui mừng như vậy.”
Nói năng bậy bạ.
Tôm là do bản lĩnh của cô ta giành được.
Bây giờ trong miệng người phụ nữa lại như thế là cô kêu chồng mình bố thí cho cô ta.
Tôn Phi Phi suýt chút nữa tức giận đến nôn ra máu.
Nhưng người ta đã nói đến hoa mỹ như vậy, cô ta cũng không thể trực tiếp vạnh trần cô đang nói hươu nói vượn, nói con tôm này là do cô ta tự mình giành được đi.
Cho dù là giành được hay là bố thí thì người mất mặt đều là cô ta.
“Tôm do anh cả Lục lột thực sự rất ngon.” Tôn Phi Phi ăn con tôm đã được lột vỏ ở trong chén, sau đó cười lạnh đứng lên: “Mỹ vị cực kỳ, tôi ăn một miếng là đã ho rồi.”
“Anh cả Lục, đêm nay em uống hơi nhiều, anh có thể tiễn em về khách sạn nghỉ ngơi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!