“Sao vậy, cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”
ức Thẩm Vị Ương dắt Hứa Trí Viễn đi tới bệnh viện, tức tốc chạy tới trước mặt Biên Mục Dã đang chờ ngoài phòng bệnh, vội hỏi.
“Ai chà bà cô của tôi ơi, chị ngồi yên dùm tôi một cái. Nếu đứa bé mà xảy ra chuyện gì thì anh Cẩn lột da tôi luôn đó.” Trác Thính Phong đi qua nhìn thấy Thẩm Vị Ương thì mí mắt giật giật, vội đi theo đó lấy cô.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới đi chậm lại, có hơi áy náy nói với anh ta: “Xin lỗi, tôi quên mất mình đang có thai.”
“Cái này mà chị cũng quên được à?” Trác Thính Phong bất đắc dĩ nói: “Bà cô à, chị làm ơn để ý một chút giúp tôi với, giờ chị chính là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ đó.”
Ngoại trừ là vợ của Lãnh Hoài Cẩn, cô còn là ân nhân của Úy Lan, là bạn của Trác Thính Phong nên anh ấy cũng không muốn thấy cô xảy ra chuyện gì cả.
Cho tới khi anh ấy đã Thẩm Vị Ương tới trước mặt Biên Mục Dã thì Biên Mục Dã đang ngẩn người mới chậm rãi tỉnh hồn, ánh mắt nhìn về phía Hứa Trí Viễn đang trốn sau lưng Thẩm Vị Ương.
Sau khi nhìn chằm chằm Hứa Trí Viễn một hồi, anh ta chầm chậm đứng dậy, nói với Trách Thính Phong: “Bác sĩ Trác, phiền anh dẫn tôi và đứa bé này đi làm giám định
thân nhân với.”
Trác Thính Phong ngạc nhiên trợn tròn cả mắt: “Uầy, giám định thân nhân cơ á? Từ lúc nào cậu có con thế? Thế thì máy chủ XL ngày mai sẽ bùng nổ mất thôi.”
Thẩm Vị Ương cũng ngạc nhiên hỏi lại: “Mục Dã, Viễn Viễn chỉ gọi bố thôi, chưa chắc là gọi cậu mà. Hay là trước đó cậu với cô Hứa yêu nhau rồi…?”
Biên Mục Dã suy nghĩ hỗn loạn, ngay chính bản thân anh ta cũng không rõ: “Bây giờ tôi cũng không xác định được nữa, nhưng đứa bé này trông giống hệt như tôi hồi bé, thôi thì cứ làm giám định đi đã.”
Hứa Trí Viễn lúc này mới ba bốn tuổi, chưa hiểu giám định thân nhân là cái gì, Trác Thính Phong mới dụ dỗ hai ba câu đã tập tễnh đi theo.
Thẩm Vị Ương kéo Biên Mục Dã hỏi anh ta: “Nếu như đứa bé đó là con anh thật thì anh sẽ tranh quyền nuôi con với cô Hứa sao?”
Biên Mục Dã: “Tôi sẽ không để máu mủ của mình lưu lạc bên ngoài đâu. Vị Ương, cô cũng biết đấy, từ bé tôi đã không bố không mẹ, tôi và em gái chịu đủ bắt nạt, tôi không thể để con trai mình cũng phải chịu cảnh tương tự được.”
“Nhưng anh cũng không thể bắt Hứa Chiêu Hi mất đi đứa con của mình như vậy chứ.” Thẩm Vị Ương cau mày nói tiếp: “So với anh sung sướng một mình thì Hứa Chiêu Hi đã phải mang thai tận chín tháng mười ngày sinh được đứa trẻ, đó là cảm giác đau đớn mà không một người đàn ông nào trên đời này có thể hiểu được đâu, anh không thể nào khổ sở hơn cô ấy được.”
Biên Mục Dã im lặng, mím chặt môi.
Một lúc lâu sau, anh ta chậm rãi mở miệng, cổ họng khàn khàn, hỏi Thẩm Vị Ương: “Cô thấy tôi nên làm gì bây giờ?”
“Cụ thể nên làm thế nào thì tôi cũng không biết, chuyện này không thể nào có quyết định chuẩn xác được.” Thẩm Vị Ương cũng rất mù mịt: “Bây giờ Tiểu Hứa đang bị thương nặng. Gia đình năm xưa đã khiến cô ấy cảm thấy bị lạnh nhạt và đau khổ. Nếu giờ anh làm giám định thân nhân, Viễn Viễn là con trai anh thật, anh muốn nhận cậu nhóc về thì cũng nên từ từ đã. Trước tiên không nên để Tiểu Hứa biết chuyện anh đã làm giám định thân nhân.”
Cả thể xác lẫn tinh thần của Hứa Chiêu Hi đã chịu nhiều tổn thương, chắc chắn sẽ không chịu nổi nỗi sợ hãi khi mất đi con trai nữa.
Thẩm Vị Ương không muốn nhúng tay chuyện riêng của người khác, nhưng chí ít thì lúc này cô vẫn muốn ngăn cản Biên Mục Dã đừng gấp gáp quá.
Quả nhiên Biên Mục Dã muốn nhận con trai về ngay lập tức, sau khi nghe Thẩm Vị Ương nói xong thì anh ta cũng chỉ trả lời nước đôi: “Để tôi suy nghĩ xem sao.”
Anh ta là ngôi sao lớn, mọi hoạt động của anh ta đều sẽ bị phóng đại trước công chúng.
Bây giờ đột nhiên anh ta có một đứa con trai, anh phải xử lý xong khủng hoảng quan hệ xã hội đã.
Nếu không, chờ tới khi Hứa Chiêu Hi dẫn đứa bé tới uy hiếp anh ta thì anh ta chỉ có thể bị động chống trả.
Tính cách Hứa Chiêu Hi như thế nào anh ta cũng chẳng biết nhưng bố mẹ cô ấy tuyệt đối không phải loại hiền từ gì cả. Hôm nay có thể vì tiền bản quyền mà thiếu chút
nữa đánh chết con gái ruột nhà mình thì chắc chắn sau này cũng có thể vì tiền mà vơ vét tài sản của bố đứa trẻ là anh ta.
Anh ta với Hứa Chiêu Hi chẳng qua chỉ là một đoạn tình yêu chóng vánh. Anh ta không lựa chọn sinh ra đứa bé. Nhưng điều cần làm bây giờ là anh ta cần bảo vệ sự nghiệp của mình và con trai của anh ta.
Chứ không phải đi quan tâm xem Hứa Chiêu Hi suy nghĩ cái gì.
Hy vọng Biên Mục Dã có thể mềm lòng một chút vì Hứa Chiêu Hi thật sự không chịu nổi thêm đả kích nào nữa hết.
Nhìn Biên Mục Dã đã rời đi, Thẩm Vị Ương có chút khó chịu.
Vết thương trên mặt Hứa Chiêu Hi rành rành ra trước mặt, bị chính người thân của mình tổn thương mà lại còn phải chịu nỗi đau mất đi con trai thì làm sao mà cô ấy chịu đựng cho nổi.
Là do cô tự cho là đúng.
Nếu không phải vì cô tự nghĩ kế cho đoàn phim đi tranh bản quyền thì sẽ không ép bố mẹ cô ấy hành hạ cô ấy.
Thẩm Vị Ương chìm đắm trong cảm giác áy náy, đứng chờ ngoài phòng bệnh một lúc lâu thì cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.
Cô vội hỏi: “Bệnh nhân thế nào rồi bác sĩ?”
“Bệnh nhân đã tỉnh, mấy ngày tiếp theo cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Bác sĩ thở dài nói tiếp: “Một cô gái xinh đẹp như thế, ai mà nõ lòng nào lại đánh đập dã man
như vậy.”
Thẩm Vị Ương hỏi: “Liệu vết thương trên mặt cô ấy có thể khôi phục được nữa không bác sĩ?”
Bác sĩ trả lời: “Vậy thì phải xem cô ấy có thể chất để lại sẹo hay không nữa. Tôi không thể đảm bảo cô ấy sẽ không có sẹo, cũng không chắc chắn có bị hủy dung hay không nữa.”
Nói như thế thì chỉ cần nghỉ dưỡng chăm sóc cơ thể cho tốt, chăm dùng kem trị sẹo chắc sẽ tốt hơn thôi.
Trước kia cô đã từng dùng rồi, không để lại sẹo, bảo Trác Thính Phong kê cho Hứa Chiêu Hi là được rồi.
Trong lòng Thẩm Vị Ương đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô muốn vào xem cô ấy thế nào nhưng lại có chút do dự.
Nếu như không phải do cô nghĩ kế linh tinh thì cô ấy sẽ không như bây giờ.
Bây giờ kẻ đầu sỏ là cô vào thăm cô ấy, có khi nào cô ấy sẽ cảm thấy mình đang cười cợt trên chuyện của cô ấy không?
Suy nghĩ một lát, Thẩm Vị Ương cảm thấy lúc này mình không nên đi vào.
Hứa Chiêu Hi vừa mới tỉnh lại, có lẽ vẫn chưa hết sốc trước sự hành hạ của người thân, bây giờ cô đi vào cũng không ổn.
“Để tôi vào cho.”
Biên Mục Dã đã quay lại, theo sau còn là Hứa Trí Viễn nước mắt dầm dề.
Nhìn dáng vẻ không yên lòng của Thẩm Vị Ương, Biên Mục Dã bảo đảm: “Tôi nghe lời cô, tạm thời sẽ không kích thích tới cô ấy. Vừa nãy tôi cũng đã bàn với Viễn Viễn rồi, tạm thời sẽ nói dối cô ấy.”
Nói như thế nghe giống người tốt quá, Biên Mục Dã lại không tự nhiên mà bổ sung thêm một câu: “Dù sao thì kết quả giám định cũng không có nhanh như thế được, tôi không gấp.”
“Được rồi, không cần biết vì lý do gì mà anh có thể thông cảm cho cô ấy, nhưng như vậy là được rồi.” Thẩm Vị Ương vui mừng: “Vậy thì phiền anh chăm sóc cho cô ấy nhé. Tôi về trước đây, chờ mấy hôm nữa tâm trạng cô ấy tốt hơn thì tôi lại tới tìm cô ấy sau.”
Chẳng qua anh ta chỉ đồng ý tạm thời không nhắc tới con cái thôi, lúc nào thì đồng ý chăm sóc cô ấy thế?
Đầu óc Biên Mục Dã mơ hồ.
Nhưng còn chưa kịp cãi lại thì Thẩm Vị Ương đã rời đi rồi.
Thôi, không so đo với phụ nữ có thai.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!