Các nữ diễn viên Lộ Ôn Châu chọn đều là người mới, anh ta đã tự mình chạy tới mấy Học viện điện ảnh để chọn ra, họ trẻ trung, xinh đẹp như một cái cây căng tràn sức
��ng.
Tuổi trẻ đúng là tốt thật.
Thẩm Vị Ương không khỏi cảm khái khi nhìn thấy họ.
Nhưng trong lòng cô cũng biết rằng những cô gái như tờ giấy trắng này không thể diễn đạt được nội tâm phức tạp của Sở Tích.
Khoảng thời gian ngây thơ nhất của Sở Tích chỉ là khi cô ấy đi theo sau Mặc Bạch học tập ở dưới gốc cây thần, nhưng sự ngọt ngào chỉ có trong một khoảnh khắc, còn đắng cay lại là cả một đời.
Lộ Ôn Châu không hài lòng với họ cũng là chuyện trong dự đoán.
Hơn nữa, không chỉ hình tượng không hợp, mà kỹ năng diễn xuất của những người mới này cũng rất tệ.
Sau khi thử xong vài người, tình thế lúc này quả thật là khiến cho người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lưng như kim chích vậy.
Sau khi thử xong người cuối cùng, Thẩm Vị Ương và Lộ Ôn Châu nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Nào ngờ nữ diễn viên cuối cùng này là một người nóng tính, khi nhìn thấy mình bị Thẩm Vị Ương từ chối thì cô ta lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Thẩm Vị Ương và tức giận nói: “Cô Lãnh, tôi có chỗ nào diễn không đạt hay sao mà cô lại nhằm vào tôi như vậy?”
Cô đã lên báo rất nhiều lần, chỉ cần những diễn viên này có sự chuẩn bị trước thì cũng không có gì ngạc nhiên khi họ biết đến cô.
Thẩm Vị Ương chỉ là không thích người khác gọi cô là cô Lãnh bằng giọng điệu khiêu khích này, như thể mọi thành tựu hiện giờ của cô cũng đến từ thân phận vợ của Lãnh Hoài Cẩn vậy.
Cô yêu Lãnh Hoài Cẩn, yêu anh rất nhiều, nhưng tình yêu và lòng tự trọng không hề mâu thuẫn với nhau.
Đối mặt với sự khiêu khích của nữ diễn viên này, Thẩm Vị Ương vẫn tỏ ra khá dịu dàng: “Vậy cô cảm thấy năng lực cốt lõi của mình là gì?”
Lưu Hòa sững sờ một hồi, sau đó hùng hồn nói: “Mặc dù tôi không phải là người xinh đẹp nhất hay có kỹ năng diễn xuất tốt nhất, nhưng tôi chắc chắn mình là người cố gắng và chăm chỉ nhất, tôi, năng lực cốt lõi của tôi là tôi đã tự cổ vũ bản thân mấy lần khi sáng nay đến đây.”
Cô ta vừa khích lệ vừa làm màu nói ra những lời này, trông cô ta giống như những con trà xanh ngây thơ không não đặc trưng của phim trong nước vậy, khiến Thẩm Vị
Ương nhìn đến cạn lời.
Lộ Ôn Châu cũng rất cạn lời.
Bây giờ xem ra diễn viên này rất có thành kiến với Thẩm Vị Ương, Lộ Ôn Châu đương nhiên sẽ không bảo Thẩm Vị Ương làm chuyện đắc tội với người ta, thế là anh ấy nhìn Thẩm Vị Ương, ra hiệu rằng để mình nói là được.
Thẩm Vị Ương gật đầu.
Thế là Lộ Ôn Châu nói: “Cô Lưu Hòa, tốt hơn là cô nên về tìm hiểu rõ ràng năng lực cốt lõi là gì trước đi rồi mới quay lại, ngoài ra, cô có thể về đọc thêm nhiều sách, lần sau đừng đọc khổ tận cam lai thành nhược tận cam lại nữa.”
Ngụ ý là ở đây không nhận mấy người có trình độ văn hóa thấp như cô ta.
Lưu Hòa – người vừa nãy vẫn còn kiêu ngạo, sau khi nghe Lộ Ôn Châu nói như vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nháy mắt lại chuyển sang màu đỏ như con của
luộc.
Thật quá mất mặt.
Đừng nói đến kỹ năng diễn xuất, cô ta bây giờ đúng là một người mù chữ.
“Thế còn tôi thì sao? Lưu Hòa vì không biết chữ, vậy còn tôi là vì cái gì, cô Thẩm, tôi không đọc sai chữ nào cả.”
Một nữ diễn viên đứng bên cạnh Lưu Hòa, có vẻ như là chị em của Lưu Hòa, cũng bắt chước Lưu Hòa lấy hết can đảm để chất vấn Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương thật cạn lời.
Tại sao ai cũng nhằm vào cô vậy?
Lộ Ôn Châu cũng không hài lòng với họ mà.
“Sở Tích sẽ không khóc lố lăng như vậy, cho dù khi khóc thì cô ấy cũng là đẹp nhất, nước mắt nhất định phải rơi xuống như viên ngọc vậy.”
Thực ra tính cách của Sở Tích rất lạnh lùng, cho dù là vui mừng hay đau đớn thì cô ấy vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt.
Thẩm Vị Ương rất nghiêm túc chỉ ra những thiếu sót của Phùng Anh.
Nhưng có vẻ như Phùng Anh nghe không lọt tai, cô ta không phục nói với Thẩm Vị Ương: “Ý cô là đang nói tôi xấu sao? Cô Thẩm, tôi biết cô đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nếu không thì Tổng giám đốc Lãnh cũng sẽ không thích cô, nhưng người bình thường có cách sống của người bình thường, chúng tôi cây ngay không sợ chết đứng, kiếm cơm bằng chính thực lực của mình, cô có tư cách gì mà nhạo báng chúng tôi?”
Thẩm Vị Ương chả hiểu mô tê gì: “
Cô nhạo báng họ khi nào?
”
Vừa nãy cô đã nói gì, có ai còn nhớ không?
“Ai nói diễn viên kiếm cơm bằng thực lực vậy?” Một giọng nói quyến rũ êm tai vang lên.
Chúc Tân Nguyệt mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy thướt tha đi tới, dừng lại ở trước mặt Thẩm Vị Ương và Lộ Ôn Châu, sau đó nở nụ cười rạng rõ với Phùng Anh đang đứng ở một bên: “Rõ ràng là kiếm cơm dựa vào khuôn mặt của mình đấy, được không nào?”
Chúc Tân Nguyệt!
Sao cô ta lại đến đây?
Khi nhìn thấy Chúc Tân Nguyệt, sắc mặt của Lộ Ôn Châu lập tức thay đổi, anh ấy nhìn sang Tưởng Gia Tân đang ngồi bên cạnh mình.
Tưởng Gia Tân nở nụ cười vô tội.
Lại chơi trò tiền trảm hậu tấu với anh ta.
Lộ Ôn Châu suýt tức đến hộc máu.
Còn Thẩm Vị Ương thì bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cô ta.
Lúc đầu, cô cảm thấy những diễn viên mới này đã đủ đẹp rồi, nhưng khi Chúc Tân Nguyệt vừa xuất hiện thì bọn họ lại trông giống như người hầu vậy.
Đúng là có vách ngăn giữa siêu sao và người mới mà.
Tai tiếng cũng không thể ngăn được ánh sao rạng rõ trên người cô ta.
“Để cô ta thử xem.”
Khi Lộ Ôn Châu đang kìm nén sự tức giận và trừng mắt nhìn Tưởng Gia Tân thì Thẩm Vị Ương lên tiếng đưa ra quyết định.
Lộ Ôn Châu kinh ngạc nhìn cô: “Vị Ương, cô hãy nghĩ kỹ lại, cô ta… kịch bản này cũng là tâm huyết của cô đấy.”
Vốn dĩ vì mối quan hệ của anh ấy với Biên Mục Dã nên bộ phim này đã rất nổi tiếng khi vừa lập hồ sơ, bây giờ lại có thêm Chúc Tân Nguyệt, bộ phim này không biết chừng sẽ gây ra cơn bão đẫm máu trong bao lâu nữa.
Nhưng với anh ta mà nói, anh ta càng hy vọng điều mọi người nhìn đây là tác phẩm, chứ không phải là những tin đồn của diễn viên.
Thẩm Vị Ương trấn an nhìn anh ta và nói: “Để cô ta thử xem, còn những chuyện khác thì lát hồi chúng ta bàn sau.”
Đương nhiên, nếu kỹ năng diễn xuất của Chúc Tân Nguyệt là tốt thì cô sẽ vô điều kiện ủng hộ cô ta vào vai Sở Tích.
Tất cả những sự do dự trước đó đã biến mất ngay khi cô nhìn thấy cô ta.
Chúc Tân Nguyệt cũng không ngờ Thẩm Vị Ương lại đồng ý cho mình thử vai nhanh như vậy, cô ta thấy ánh mắt của cô rất bình tĩnh, không hề có sự khinh thường như
những người khác nhìn cô ta.
Còn những cô gái nhỏ đứng bên cạnh cô ta, sau khi nhận ra cô ta chính là Chúc Tân Nguyệt thì họ đã bắt đầu thì thầm bàn tán và nói những lời khó nghe.
“Cô Tiểu Thất không biết tôi là ai sao?”
Theo quan điểm của Chúc Tân Nguyệt thì đây là lời giải thích duy nhất.
Chỉ trong trường hợp Thẩm Vị Ương không biết cô ta là ai thì Thẩm Vị Ương mới có thể nhìn cô ta một cách bình thản và không có thành kiến như vậy.
Chẳng phải Lộ Ôn Châu – người đàn ông khiêm tốn được Tưởng Gia Tân hết lời khen ngợi, bây giờ cũng có chút phàn nàn về cô ta sao?
Cô ta không trách người khác nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Đây là do cô ta gieo gió gặt bão.
Ngược lại, cô ta sẽ cảm thấy không được tự nhiên khi người khác đối xử tốt như vậy với mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!