“Sao thế? Không nói hả?”
u khi Mộ Vân Tưởng rời khỏi TX ngồi lên xe của Tiêu Diễn đã không hé răng nửa lời, mà lúc nào cũng ở trong trạng thái ngẩn người.
Tiêu Diễn cảm thấy buồn chán, anh ta không nhịn được mà véo cằm cô ấy, để cô ấy nhìn mình.
“Em luyến tiếc Lãnh Hoài Cẩn như vậy, bây giờ còn nổi giận với tôi nữa hả?”
Mộ Vân oán hận nhìn anh ta: “Tiêu Diễn, anh đừng sống mãi trong suy nghĩ chủ quan của mình nữa. Tôi đang nghĩ gì cũng không liên quan đến anh, tôi đã nói rồi, tôi và Lãnh Hoài Cẩn không có bất kỳ quan hệ nào cả.”
“Không có quan hệ ư?” Tiêu Diễn càng siết chặt tay như muốn bóp nát quai hàm của cô ấy: “Không có quan hệ mà anh ta lại giúp em, còn che giấu nhiều năm như vậy ngay dưới mi mắt của tôi?”
Mộ Vân Tưởng đã sớm nghĩ thông suốt vấn đề này từ lâu, cô ấy và Tiêu Diễn không bao giờ có thể nói rõ với nhau.
Khi đó cô ấy đã nói một lần rồi nhưng anh ta vẫn không tin tưởng.
Cô ấy hơi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Tiêu Diễn, anh muốn nghĩ sao cũng được, không bằng anh hãy dứt khoát bóp chết tôi đi.”
Quả nhiên ngón tay của Tiêu Diễn càng siết chặt hơn, giọng nói cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Quả thật bây giờ em không thể rời xa anh ta, anh ta bảo em từ chức em
ở đây đòi sống đòi chết với tôi đúng không?”
Rõ ràng người muốn bóp cổ cô ấy là anh ta.
Trong lòng Mộ Vân Tưởng lạnh lẽo.
Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cô ấy cũng không muốn sống nữa.
Sức tàn lực kiệt suốt hai năm, cô ấy đã sớm muốn chết rồi.
Sớm muộn gì hai người cũng cắt đứt.
Nhưng ngay lúc cô ấy sắp ngạt thở, Tiêu Diễn bỗng buông cô ấy ra.
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại anh ta đã hôn cô ấy như dã thú cắn xé con mồi.
“Vân Tưởng, làm sao tôi nó để em chết được, tôi vẫn luôn tìm kiếm em suốt hai năm nay, làm sao tôi nó để em chết chứ?”
Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh ta xoa chiếc cổ mỏng manh của cô ấy, giống như con rắn độc lạnh lùng.
“Em không biết hai năm nay anh đã nhớ em đến nhường nào?”
Dứt lời, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lẽo, đột nhiên ấn đầu cô ấy xuống. Trong chốc lát tiếng nức nở đau khổ kìm nén của cô ấy vang lên trong xe…
“Trưởng quán của võ quán mấy người là ai?”
Sau khi đến trường dạy võ nhà họ Lưu (Nhà họ Lưu này là thế gia vọng tộc, Lưu Huy không hề liên quan đến trường dạy võ nhà họ Lưu), Thẩm Vị Ương đã hỏi một người
học võ trong võ quán.
Người học võ nhìn thấy vẻ ngoài và khí chất của Thẩm Vị Ương, cũng như trang phục của ba người Lưu Huy, Ngải Lan và Đường Duy ở phía sau thì cho rằng bọn họ là thương nhân.
Vì vậy đã nói thẳng với bọn họ: “Bây giờ võ quán của chúng tôi đã bị tổng giám đốc Tiêu đầu tư rồi, không cần phải kéo thêm đầu tư nữa.”
“Tổng giám đốc Tiêu, là Tiêu Diễn à?”
Ngải Lan ngạc nhiên nhìn Lưu Huy và Đường Duy rồi hỏi nhỏ.
Có phải là Tiêu Diễn đã bị tổng giám đốc Lãnh đánh đập dã man trong bữa tiệc lần trước không? Tại sao võ quán khiến chị Vị Ương xấu hổ ở cổng bệnh viện lại liên quan đến Tiêu Diễn vậy? Lẽ nào vụ bạo lực mạng lần trước là do Tiêu Diễn đứng đằng sau xúi giục?
Tại sao chứ? Tại sao Tiêu Diễn lại nhắm vào cô Thẩm như vậy?
Trong lòng Ngải Lan và Lưu Huy đều tràn đầy thắc mắc, chỉ có Đường Duy là nắm chặt tay, ánh mắt phức tạp.
Mà đúng lúc này, trưởng quán Lưu Giang bước ra.
Lúc nhìn thấy Thẩm Vị Ương, ông ta đã cười khẩy: “Cô chính là ả đàn bà đã đánh vài chiêu ở cổng bệnh viện, hại cho trường dạy võ nhà họ Lưu chúng tôi mất hết mặt mũi đúng không?”
“Cái gì mà ả đàn bà, ông đừng có mà ăn nói khó nghe như vậy.” Ngải Lan tức giận trừng mắt nhìn Lưu Giang: “Những người trong võ quán các ông đều bại tướng dưới tay chị Vị Ương, bây giờ ông có tư cách gì mà hét lên trước mặt chị Vị Ương chứ.”
“Bại tướng dưới tay sao?” Vẻ mặt của Lưu Giang sa sầm bỗng thẹn quá hóa giận siết chặt nắm đấm: “Đó là vì những người đàn ông trong võ quán của chúng tôi biết cách giữ thể diện cho phụ nữ khi ở bên ngoài.”
“Ngày hôm đó có rất nhiều người vây xem, nếu người trong trường dạy võ nhà họ Lưu chúng tôi đánh một người phụ nữ đến mức mặt mũi bầm dập ở nơi công cộng, e rằng nhóm nữ quyền trên Weibo sẽ dìm chết võ quán chúng tôi bằng nước bọt, nói chúng tôi không tôn trọng phụ nữ.”
Nghe thấy Lưu Giang cố gắng kéo lại tôn nghiêm của mình, Thẩm Vị Ương đã cười khẩy: “Không ngờ trưởng quán Lưu lại nắm rõ tình hình như vậy, trước đây tôi đã xem nhẹ trưởng quán rồi.”
Lưu Giang liếc nhìn cô một cách khinh bỉ: “Cô biết thì tốt, trường dạy võ nhà họ Lưu chúng tôi nổi tiếng là tôn trọng phụ nữ, sẽ không tính toán với một người phụ nữ
như cô.”
“Nếu tôi muốn tính toán thì sao?” Thẩm Vị Ương tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lưu Giang: “Trường dạy võ nhà họ Lưu xúi giục nhiều người tới bệnh viện chặn tôi như vậy, muốn tôi hứng chịu bạo lực, tôi phải tính toán chuyện này như thế nào?”
Bị ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của cô nhìn chằm chằm, tim của Lưu Giang đã đập lõ một nhịp, có dự cảm không lành.
“Cô, cô muốn làm gì?”
Đôi môi mỏng xinh đẹp hồng hào của Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Phá quán.”
ngay.
“Phá quán ư?”
Mấy người học võ trong võ quán nghe thấy cô thốt ra hai chữ phá quán không biết trời cao đất dày này thì liếc nhìn nhau rồi phá lên cười không chút khách khí
“Người đàn bà ngày nay thật lợi hại, tùy ý là có thể đến phá quán ư? Người trong võ quán của chúng tôi không tiện đánh cô đến nỗi răng rơi đầy đất ở nơi công cộng, vậy mà cô lại đắc ý, cho rằng bản thân rất lợi hại.”
“Đúng vậy, cho cô ta chút màu sắc mà cô ta đã muốn mở xưởng nhuộm, cũng không cầm gương soi xem mình có xứng hay không?”
“Có lẽ người ta cho rằng sau khi được tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lãnh thị nhìn trúng thì toàn bộ đàn ông đều thích mẫu người như cô ta. Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu của cô ta, bọn họ sẽ không nhịn được mà thương hoa tiếc ngọc.”
“Còn không phải vậy sao? Cô ta cho rằng tất cả đàn ông đều là động vật bằng thân dưới, vừa nhìn thấy người đẹp nắm đấm đã mềm nhũn.”
“Cô gái trẻ, hôm nay anh đây sẽ để em trải nghiệm một chút, chỗ nào của anh cũng cứng hết.”
Sau khi Thẩm Vị Ương nói ra những lời này, tất cả người học võ có mặt trong võ quán đều không hề kiêng dè mà cười nhạo cô. Thậm chí còn có mấy kẻ lọt lưới chưa
hoàn thành giáo dục bắt buộc chín năm cũng bắt đầu nói những lời tục tĩu, rất không tôn trọng cô.
Lưu Huy và Đường Duy bỗng nắm chặt tay đứng chắn trước mặt Thẩm Vị Ương, thay cô chặn lấy mấy ánh mắt dâm đãng này.
Thẩm Vị Ương vỗ vai Lưu Huy ý bảo anh ta tránh ra, sau đó nhìn đám đàn ông đang cười nhạo cô nói: “Vậy thì các người đi lên trước đi.”
Đám đàn ông này liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Thẩm Vị Ương rồi cười gằn: “Được, cô gái trẻ, đợi chút nữa đừng có mà khóc lóc gọi anh đấy.”
Thẩm Vị Ương khinh thường nhếch môi, đi về phía võ đài.
Người đàn ông đầu tiên bước lên với cô, còn chưa kịp nói mấy lời thô tục đã bị cô hạ gục trong vòng vài chiêu, rồi bị ném thẳng ra khỏi võ đài.
Khoảnh khắc người đàn ông đó ngã xuống sàn, dường như mọi người còn nghe thấy tiếng xương cột sống của người đàn ông bị gãy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!