“Thẩm Vị Ương!”
“Được rồi được rồi, không đùa anh nữa. Em đi nấu cơm cho anh, ha?”
Thấy Lãnh Hoài Cẩn sắp thẹn quá hoá giận, Thẩm Vị Ương lập tức đổi chủ đề, chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm cho anh.
Lúc này anh mới duỗi tay giữ chặt lấy cô, nói: “Anh nói thím Trương làm rồi, một lát nữa tài xế sẽ mang đến đây. Hiện tại em cũng phải trở lại tổng bộ, ngày mai chúng ta sẽ dọn về nhà”
Thẩm Vị Ương lại rất muốn chăm sóc cho anh: “Bây giờ em gọi điện thoại nói thím Trương không cần phiền toái như vậy, em nấu cho anh ăn là được rồi. Anh đã gánh vác nỗi khổ mà em nên gánh giúp em rồi, em đây cũng nên chăm sóc anh giống như lúc trước anh đã chăm sóc em chứ.”
Tinh cảm cần từ hai phía.
Trong tình huống Lãnh Hoài Cẩn vì cô mà hy sinh lớn như vậy, cô cũng cần làm chút gì đó cho anh mới được.
Lãnh Hoài Cẩn thấy cô kiên quyết như vậy, cũng không hề miễn cưỡng nữa.
Tinh cảm giữa hai người bọn họ đã không cần dùng áy náy và cảm kích để giữ gìn. Nếu như làm vậy có thể khiến cho trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn một chút,
vậy thì cứ để cô làm như vậy đi.
Những món Thẩm Vị Ương nấu đều là đồ ăn mà trước đó lúc cô mang thai rất thích ăn, làm ra một bàn vô cùng phong phú. Nhưng Lãnh Hoài Cẩn ăn ở trong miệng lại cảm thấy khẩu vị rất nhạt nhẽo, không ngon miệng gì.
Không liên quan đến tay nghề của Thẩm Vị Ương, mà đơn giản là vì anh không quen ăn cơm của thai phụ như vậy.
“Trước đó mỗi ngày em đều ăn những cái này, làm sao có thể tiếp tục kiên trì được vậy?”
Cô thích ăn cay, trước kia thích ăn nhất là đồ ăn ngon có đầy đủ cả màu sắc và hương vị, hiện tại vậy mà chỉ có thể ăn những món nhạt nhẽo đến mức khiến người ta
muốn nôn ra như vậy.
Thẩm Vị Ương mở một cái túi nhỏ ra, đặt một quả mơ chua lên trên cái đĩa: “Anh một chút mơ chua khai vị đi. Hiện tại em đã khá hơn nhiều rồi, lúc trước khi nôn nghén ăn cái gì cũng không vào.”
Lãnh Hoài Cẩn ăn mơ chua do cô bóc vỏ, trong lòng càng thêm hụt hẫng: “Vất vả cho em rồi. Lúc trước khi em mang thai mấy đứa A Quân, nhất định đã rất khó chịu đúng không?”
Khi đó cả thể xác và tinh thần của cô đều bị tổn thương, anh khó có thể tưởng tượng ra được ở trong tình huống như thế, cô làm sao có thể sinh con được.
Thẩm Vị Ương nắm lấy tay của anh: “Được rồi, không cần nhớ đến khổ sở nữa. Hiện tại không phải đã có anh thay em nhận lấy đau đớn sao? Anh mà còn nói như thế thì em sẽ đau lòng cho anh, rồi nghĩ cách đổi lại chỗ của hai ta đấy.”
“Đã như vậy rồi, tất cả đều là anh tự nguyện, em không cần lại nảy ra mấy cái ý nghĩ bậy bạ nữa.” Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt lấy tay cô, nói: “Vị Ương, em chỉ cần ở bên cạnh anh đến ngày sinh sản như vậy là được rồi.”
nữa.
Anh đã thắt ống dẫn tinh rồi, đây là đứa con cuối cùng của bọn họ. Chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn lần này, anh sẽ bảo vệ cho cô cả đời không đau không khổ
Thẩm Vị Ương nhìn bộ dạng chân thành tràn đầy tinh ý này của anh, chỉ cảm thấy hốc mắt ươn ướt, nằm ngược lại tay anh cười nói: “Được, em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh
anh, ở bên cạnh anh cả đời.”
Lãnh Hoài Cẩn tự nguyện vì cô mà chấp nhận những thứ này, cũng đã chuẩn bị các thứ thật tốt. Nhưng mà khi về đến nhà bị mấy đứa trẻ vây quanh gọi mẹ, anh vẫn
cảm thấy có chút không ổn, tuy nhiên chỉ có thể căng da đầu chấp nhận, ngồi nói chuyện với bọn nhỏ.
nhà.
Đúng lúc hôm nay lại là cuối tuần, Thẩm Vị Ương nhận thân phận của anh mới vừa trở lại tổng bộ, có rất nhiều chuyện yêu cầu cô phải đi xử lý cho nên không có ở
Sau đó cũng chỉ có một mình anh ở nhà chăm sóc mấy đứa trẻ.
Anh tóm gọn tình huống đặc thù hiện tại, tạm thời báo cho những lớp phụ đạo trước đó xin nghỉ dài hạn, chỉ ở nhà chờ giáo viên tư dạy đàn violon lại đây.
Mà A Nặc lại muốn đi triển lãm hội hoạ bên ngoài theo học tập vị cao thủ nào đó của ngành sản xuất. Vũ Bách cũng phải đi đến nhà giáo sư của đại học Thủ Đô. Còn
có Tử Niệm muốn đi đến công ty của Biên Mục Dã.
A Nặc muốn Vũ Bách đi cùng. Nhưng còn Tử Niệm đã giao kèo sẵn, muốn Thẩm Vị Ương tự mình xem qua, cho nên Lãnh Hoài Cẩn cần phải đi cùng Tử Niệm đến công ty một chuyến.
Hỏi xong toàn bộ chuyện liên quan đến bọn nhỏ, Lãnh Hoài Cẩn đã cảm thấy rất mệt, hiện tại thật sự không có một chút tâm tình nào muốn ra cửa cả.
Nhưng mà Tử Niệm là con của anh, anh cũng không thể buông tay mặc kệ, cũng chỉ có thể vực dậy tinh thần mạnh mẽ đi theo cậu ấy đến công ty.
“Mẹ, có phải mẹ thấy không vui đúng không ạ?”
Ở trên đường đi đến công ty điện ảnh, Tử Niệm nhìn thấy bộ dạng mang biểu cảm uể oải của Thẩm Vị Ương, bộ dạng vô cùng không vui, nên có chút lo lắng hỏi.
“Nếu như mẹ cảm thấy mệt thì cũng không cần phải đi cùng với con đâu. Đến lúc đó con gọi bố đi cùng là được rồi.”
Tuy rằng hiện tại bố rất bận, nhưng bố là một người đàn ông, có mệt cũng không mệt bằng mẹ đang mang thai.
Lãnh Hoài Cẩn nghe ra được ý tứ trong câu nói của cậu, nhịn không được hỏi: “Tử Niệm, mẹ con mỗi ngày đều vất vả như vậy sao?”
Vẻ mặt của Tử Niệm hiện vẻ khó hiểu, khó hiểu nhìn anh: “Mẹ, mẹ nói vậy là ý gì?”
Mỗi ngày mẹ có vất vả hay không chẳng lẽ chính mẹ cũng không biết sao?
Lãnh Hoài Cẩn sau một lúc mới phản ứng lại rằng hiện tại anh chính là Thẩm Vị Ương, sau khi họ khan hai tiếng mới đáp lại: “Ý của mẹ là mẹ chăm sóc các con không cảm thấy vất vả một chút nào cả.”
Thật ra anh muốn nói là về sau nếu như có việc thì hãy đi tìm bố trước, không cần đi gọi mẹ để mẹ mệt mỏi như vậy.
Nhưng mà hiện tại thân phận khác biệt, lời này chắc chắn không thể nói ra được.
Anh sẽ chỉ yên lặng ghi nhớ kỹ chuyện này ở trong ghi chú di động, ghi nhớ những vất vả mà ngày thường Vị Ương sẽ không nói cho anh nghe, chờ tương lai sau khi hai
người đổi lại với nhau, anh sẽ chia sẻ cùng với cô.
Cô vì mang thai con của anh mà thiệt hại thân thể mình, trải qua không hề dễ dàng, anh cần phải dùng cả đời của mình để chăm sóc cho cô, bảo vệ cho cô.
Tử Niệm thì càng đau lòng hơn rất nhiều cho mẹ đang mệt mỏi, cũng không nghĩ nhiều tới cái khác. Tới công ty rồi, cậu ấy lập tức đeo kính râm nhỏ lên, lôi kéo Lãnh Hoài Cẩn đi đến phòng làm việc của cậu ấy ở bên kia.
Con của anh hiện giờ còn rất có cảm giác giống ngôi sao lớn vậy.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn bộ dạng con trai đeo kính râm nhỏ lôi kéo anh đi trong công ty, cảm thấy có chút thú vị.
Những tòa nhà này đều là công ty điện ảnh của Biên Mục Dã. Phòng làm việc cá nhân của Tử Niệm cũng ở bên trong, người đại diện, trợ lý, stylist vân vân đều có đầy
đủ hết, hơn nữa còn ở ngay tầng dưới văn phòng của Biên Mục Dã, cách nhau rất gần. Có thể nhìn ra được Biên Mục Dã rất coi trọng cậu ấy.
Cái này làm cho trong lòng của Lãnh Hoài Cẩn có chút không vui.
Bình thường mà chăm sóc như vậy thì cũng ngang ngửa với gia trưởng. Biên Mục Dã này lẽ nào đang muốn đoạt con trai của anh, sau đó nhờ cậy con trẻ đoạt luôn vợ
của anh đi?
Một cảm giác nguy cơ khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu đột nhiên sinh ra trong lòng của Lãnh Hoài Cẩn.
Khiến cho anh càng tức giận chính là, chân trước anh mới vừa ngồi xuống ở phòng nghỉ của Tử Niệm, Biên Mục Dã chân sau đã lập tức mang theo bữa sáng đến đây,
còn mang vẻ mặt với nụ cười “giả trận“.
“Vị Ương, cô đã đến rồi. Biết cô muốn đến đây nên tôi đã đặc biệt ở nhà làm bữa sáng, nếm thử xem tay nghề của tôi có tiến bộ hay không.”
Anh ta đặt hộp cơm được đóng gói tinh xảo trước mặt của Lãnh Hoài Cẩn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!