“Mộ Mộ, rốt cuộc cô có đang nghe tôi nói không? Lý Cảnh cùng lắm cũng chỉ là một công nhân viên chức quèn mà thôi, nói nghe như kiểu đăng cơ vậy, chút tiền lương đó nuôi sống nổi ai chứ. Anh ta vốn không hề xứng với cậu, cậu muốn kết hôn với anh ta thì cuộc đời này coi như xong rồi.”
Trong một phòng ăn nhỏ trang nhã, một cô gái tóc xoăn nhìn đáng yêu tinh xảo như búp bê, tức giận nói với cô gái dịu dàng không màng với đời ở phía đối diện mình.
Hạng Tri Mộ không tập trung để một tay lên chống cằm, một tay lướt trên màn hình di động, lạnh nhạt trả lời tin nhắn.
Nghe thấy giọng nói của bạn tốt đã hơi tức giận, cô mới ngẩng đầu lười biếng đáp: “Cưới ai cũng là cưới, Lý Cảnh kia ngoan ngoãn dễ bắt nạt, sau khi kết hôn tớ cũng sẽ không bị khinh thường, không phải là rất tốt sao? Chỉ cần có thể an ổn mà sống là tốt rồi.”
Cô không có lý tưởng gì quá lớn lao, chỉ muốn sống một cuộc sống gia đình bình thường.
Quan Thi Nam suýt nữa bị tức chết: “Cậu có vẻ ganh đua một tí đi. Một mình cậu đến Đế Đô học đại học, bây giờ thật sự định quay về nhà cũ bên Uyển Thành để làm thành phần tri thức phổ thông sao?”
Hạng Tri Mộ nở nụ cười, đôi mắt cong cong dễ thương: “Tớ biết rồi, cậu đang lưu luyến tớ, cho nên bây giờ mới tức giận như thế có đúng không?”
Quan Thi Nam tức giận quay đầu đi chỗ khác: “Ai lưu luyến cậu chứ, đây là cuộc sống của cậu cơ mà, vừa tốt nghiệp đã vội kết hôn, sau này cậu sẽ hối hận cho mà
xem.”
“Chờ đã.” Quan Thi Nam đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn, nghi ngờ nhìn Hạng Tri Mộ hỏi: “Mộ Mộ, cậu thành thật nói cho tớ biết, có phải là cậu mang thai
cho nên mới phải cưới chạy bầu gấp như thế không?”
“Khu khu khu!”
vun.
Choang!
Trí tưởng tượng của Quan Thi Nam bay cao bay xa, Hạng Tri Mộ bị cô ấy dọa sợ đến mức ho khan, cùng lúc đó, đằng sau hai người vang lên tiếng ly nước rơi võ
Hạng Tri Mộ theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, đột nhiên rơi vào một đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy, mang theo hơi thở quen thuộc.
Đây là một thanh niên cũng đẹp trai, quần áo sang trọng, rất khôi ngô tuấn tú, chỉ là khí chất bộc lộ ra ngoài lại cực kì lạnh lẽo.
Thấy cô nhìn sang, người đó lập tức đứng dậy.
Cô cho rằng người này sẽ rời đi, thế nhưng không ngờ là anh lại đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chỗ tôi ngồi bị đổ nước, ướt rồi, tôi ngồi đây một lúc không sao chứ?”
Ngồi xuống rồi anh mới hỏi, giọng nói lành lạnh như một chất kim loại rắn nào đó.
Quan Thi Nam ngồi đối diện cô thì đang trợn tròn mắt khiếp sợ, nhìn anh chằm chằm mà không chớp lấy một cái.
Mặc dù người này đẹp trai thật, nhưng cũng không đến mức trợn mắt há mồm như thế chứ.
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của bạn thân, Hạng Tri Mộ lặng lẽ đá chân cô ấy dưới gầm bàn, nhắc nhở cô ấy chú ý hình tượng.
Lúc này Quan Thi Nam mới bình thường trở lại, cô ấy run rẩy tới gần người đàn ông kia: “Khụ, cậu chủ Lãnh, cậu chủ có muốn uống cái gì không?”
Cậu chủ Lãnh?
Anh ấy chắc không phải là cậu ấm nhà họ Lãnh, một dòng họ giàu có ở Đế Đô đấy chứ.
Nhà họ Lãnh có quyền có thể ở Đế Đô thì chỉ có một, cộng với phản ứng của Quan Thi Nam, Hạng Tri Mộ tuy rằng thấy khó tin, thế nhưng hình như chỉ còn một khả
năng này thôi.
“Mọi người cứ tự nhiên, không cần để ý đến tôi.”
Đối mặt với sự ân cần của Quan Thi Nam, Lãnh Quân lễ phép nói một câu sau đó yên lặng ngồi một chỗ, trên người lại tỏa ra khí chất uy nghiêm khó tả.
Mặc dù là bạn đồng trang lứa, thế nhưng ở trước mặt anh ấy, Quan Thi Nam và Hạng Tri Mộ lại rất rụt rè.
Đặc biệt là Hạng Tri Mộ, cô cứ có cảm giác mình đã gặp anh ở đâu rồi, hơn nữa ngồi bên cạnh anh càng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Ừm, chúng tôi, chúng tôi đi trước đây.”
Cuối cùng Hạng Tri Mộ cũng không ngồi yên nổi nữa, đứng dậy muốn rời đi.
Ánh mắt Lãnh Quân dừng lại trên chiếc bánh ga–tô cô mới ăn được một nửa: “Lãng phí là mang tội lắm đó, cô Hạng cứ mặc kệ, giẫm đạp lên lương thực như vậy
sao?”
“Anh biết tôi à?” Hạng Tri Mộ kinh ngạc nhìn anh.
Lãnh Quân đứng lên, vươn tay ra với cô: “Tôi là Lãnh Quân, xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Thế này là có ý gì?
Anh đang giới thiệu bản thân sao?
Nhưng mà liên quan gì đến cô chứ, anh cũng không nói tại sao anh lại biết cô.
Đối mặt với những ngón tay thon thả sạch sẽ ấy, Hạng Tri Mộ ngẩn người ra, không biết nên phản ứng thế nào.
Vẫn là Quan Thi Nam nhiệt tình đặt tay cô vào bàn tay to ấm áp của Lãnh Quân, cười giới thiệu: “Chào anh, cô ấy là Hạng Tri Mộ, tôi là bạn thân của cô ấy Quan Thi Nam, đây là WeChat của cô ấy, anh có muốn kết bạn không?”
“Nam Nam!”
Hạng Tri Mộ không ngờ Quan Thi Nam lại bạo dạn như thế, dáng vẻ không chờ đợi nổi muốn nhanh chóng bán cô đi ngay vậy, sợ cô ấy khiến Lãnh Quân giật mình, lập tức muốn cản cô ấy lại.
Thế nhưng Lãnh Quân đã cầm điện thoại di động lên, quét mã WeChat mà Quan Thi Nam đưa ra, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tươi: “Có.”
Thế là, Hạng Tri Mộ cứ như vậy bị bạn thân bán đi.
Cũng may là sau khi kết bạn WeChat xong thì có một người như là trợ lý đến tìm Lãnh Quân, Lãnh Quân rời đi, nếu không Hạng Tri Mộ còn phải tiếp tục xấu hổ.
“Quan Thi Nam! Cậu bị làm sao đấy, không biết xấu hổ à!”
Lãnh Quân vừa đi, Hạng Tri Mộ chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống ai oán nói với Quan Thi Nam.
Quan Thi Nam lại bày ra dáng vẻ không hờn không giận để nhìn Hạng Tri Mộ: “Mộ Mộ, cậu bị ngốc à, rõ ràng là Lãnh Quân người ta để ý đến cậu mà, cậu không nhân cơ hội này mà cố gắng một chút đi, thật sự định gả cho cái tên bất lực Lý Cảnh kia chắc?”
Hạng Tri Mộ thật sự không biết nói gì, hơi đẩy đầu cô ấy ra một chút, ý bảo cô ấy cách xa mình ra: “Người ta chỉ ngồi lại một lát mà thôi, Nam Nam, một mình cậu mơ mộng là được rồi, không cần kéo theo cả tớ.”
“Nhưng mà cậu không cảm thấy anh ấy ổn hơn tên Lý Cảnh bất lực kia rất nhiều sao? Hạng Tri Mộ, cậu có thể có khí thế một chút được không hả. Cái tên Lý Cảnh trông hèn nhát như sâu bọ, mẹ nó còn hung dữ nữa, rốt cuộc là vì sao mà cậu lại đâm đầu vào anh ta được vậy chứ.” Nói tới nói lui, Quan Thi Nam thật sự không hiểu tại sao Hạng
Mộ Tri lại phải hạ mình gả cho tên Lý Cảnh này, bây giờ gặp được một người cô ấy cho là tốt hơn, thật sự hận không thể tặng luôn Hạng Tri Mộ qua đó cho người ta.
“Nam Nam, Lý Cảnh là chồng tớ, ngoại trừ việc hơi rụt rè một chút thì vẫn là người tốt, cậu không nên nói anh ấy như vậy.” Vẻ mặt Hạng Tri Mộ trở nên nghiêm túc, lấy luôn từ trong túi xách ra quyển sổ nhỏ màu hồng của hai người bọn họ: “Bọn tớ đã đăng ký kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Quan Thi Nam không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, đưa tay giật lấy hai tờ chứng nhận kết hôn trong tay Hạng Tri Mộ, nhìn thấy bạn tốt xinh đẹp không thể tả của mình đang ngồi cạnh người đàn ông trông chẳng có nét nhã nhặn hay nội tâm tốt đẹp gì, hận không thể xé luôn tờ chứng nhận kết hôn.
“Hạng Trí Mộ, não cậu hỏng rồi hả?!”
Cô ấy nhét trả lại tờ giấy chứng nhận vào lòng Hạng Tri Mộ, vừa tức vừa sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!