“Chúng tôi…”
“Anh ấy là bạn trai của Nam Nam, hôm nay Nam Nam dẫn anh ấy đến đây gặp chúng ta, định ăn bữa cơm bốn người, không ngờ Nam Nam lại đi trước, Lãnh Quân tốt bụng mới mời chúng ta ở lại ăn bữa cơm tân hôn.”
Trước khi Lãnh Quân mở miệng, Hạng Tri Mộ đã nói như thế.
Sau đó cô nhìn về phía Lãnh Quân đang lạnh như băng, muốn anh nói giúp mình.
Lý Cảnh là một tên rất đa nghi, Hạng Tri Mộ không muốn ngày đầu tiên kết hôn đã có chuyện thị phi.
Lãnh Quân cũng dời tầm mắt, không nói gì.
Nhưng Lý Cảnh lại tin.
Sau đó còn tỏ vẻ như đã hiểu ra: “Thì ra là như thế, anh đã nói mà, sao trùng hợp nhà hàng lại có chương trình ưu đãi như thế này chứ, tổng giám đốc Lãnh sao đột nhiên lại thấy vừa mắt anh, còn có thể điều anh về Đế Đô mà không cần phải về quê chứ.”
“Anh nói cái gì, anh được điều về Đế Đô á?” Ánh mắt Hạng Tri Mộ run lên, nhìn Lý Cảnh hỏi.
Lúc nãy khi cô ra ngoài, có phải là đã bỏ lõ cái gì rồi không.
Lý Cảnh cũng quên đi chuyện bánh ga–tô lúc nãy, vui vẻ nhìn Hạng Tri Mộ cười nói: “Tri Mộ, thế này coi như anh đã gặp được quý nhân rồi.”
Anh không biết lòng tốt này là thật hay giả ư, tại sao anh lại không cảm thấy chỉ bằng vào một mối quan hệ với Quan Thi Nam mà thôi, Lãnh Quân sẽ giúp anh chuyện
lớn như thế chứ?
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Lý Cảnh, Hạng Tri Mộ nhịn xuống không muốn làm anh ta mất hứng, ngồi yên ở chỗ của mình ăn bánh ga–tô.
Trong lúc đó lại có vài người nữa tới, nghe nói là bạn bè của Lãnh Quân, thật sự có thể dụ dỗ khiến Lý Cảnh thấy càng vui vẻ, anh ta thậm chí còn có gan khoác lác với cả những người có kinh nghiệm hơn hẳn mình.
Hạng Tri Mộ nhìn anh ta uống rượu như muốn chết với những người đó, cuối cùng không nhìn nổi nữa, mượn cớ rời khỏi đó.
Hình như Lý Cảnh có lớn tiếng dặn dò cô đi đường nhớ chú ý an toàn các thứ, nhưng cô không nghe mà bỏ đi luôn.
Ngày đầu tiên kết hôn, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông với dáng vẻ chật vật như thế.
Có phải phụ nữ đều trải qua cuộc sống như vậy không?
Để ý một người đàn ông trưởng thành vừa tự ti vừa tự đại, con mẹ nó vừa làm bảo mẫu vừa phải giữ gìn lòng tự trọng đáng thương của người đàn ông đó.
Chắc là thể đi.
Gió biển thổi tới khiến cô tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng từ từ thoát khỏi tâm trạng khó chịu vừa rồi.
Sau đó lúc hoàn hồn lại cô đã thấy Lãnh Quân không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh mình, cũng đang chống lan can nhìn xuống biển.
Cô lại càng hoảng sợ. “Sao anh lại tới đây?”
Lãnh Quân nở một nụ cười thu hút ánh mắt: “Sao em đến được mà tôi thì không?”
“Không phải anh đang uống rượu với Lý Cảnh sao?” Lúc cô hỏi câu này, giọng nói có hơi lạnh lùng, mang theo sự tức giận.
Cho dù cô có ngu đi nữa cũng có thể thấy Lãnh Quân không có ý tốt gì.
Nếu hôm nay không có anh ấy thì cô cũng sẽ không bị tức giận nhiều như vậy.
Lãnh Quân cũng không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao lại nói tôi là bạn trai của bạn em, em sợ chồng mình ghen sao?”
“Chúng ta vốn không là gì cả, hay là anh muốn giấu đầu hở đuôi, muốn có cái gì đấy với tôi?”
Anh ấy chậm rãi ghé lại gần cô, nụ cười rõ ràng hơn rất nhiều, trông như đang trêu đùa cô.
Hạng Tri Mộ tránh không kịp, lập tức lùi về sau giữ khoảng cách với anh: “Anh Lãnh xin hãy tự trọng.”
“Hạng Tri Mộ.” Lãnh Quân không tiếp tục trêu cô nữa, mà là nghiêm túc gọi tên của cô.
Người này thật sự quá mạnh mẽ, vừa gọi cô như thế, cô đã lập tức không dám lộn xộn, ngoan ngoãn như một học sinh đứng trước mặt anh: “Làm sao?”
“Vì sao lại vội vàng kết hôn như vậy?”
Anh ấy nghiêm túc nhìn cô hỏi.
“Chính em cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân này cơ mà, sao lại muốn kết hôn, nếu có ai ép em, em có thể nói cho tôi biết, tôi…”
“Chuyện đó có liên quan gì đến anh Lãnh chứ.” Tình cảm khó hiểu trong mắt anh khiến cô hoảng hốt, làm cô lập tức cắt ngang bầu không khí mập mờ giữa cả hai, hốt hoảng bỏ chạy: “Mặc kệ anh có mục đích gì, tôi cũng đã kết hôn rồi, xin anh hãy tự trọng.”
Kết hôn rồi ư?
Cũng chỉ kém một ngày mà thôi.
Lãnh Quân đấm một phát lên lan can, thấy cô hoảng loạn chặn một chiếc taxi ven đường rồi rời đi.
“Cậu chủ, cậu tới gặp cô A Diên sao? Ông chủ và bà chủ có biết không?”
Đợi đến khi Lãnh Quân đã bình tĩnh lại một chút rồi, Du Chí mới dám đi tới trước mặt anh, hỏi.
Thế nhưng vẫn không tránh được ánh mắt sắc như dao của anh: “Cậu đang dạy tôi phải làm việc thế nào à?”
Du Chỉ sợ tới mức run rẩy, không dám nói thêm câu nào nữa.
Cũng may điện thoại của Lãnh Quân đột nhiên vang lên.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi nghi là Úc Thời Phong đang yêu đương với ai đó, cậu đi tra giúp tôi xem là ai không có mắt, dám tranh đoạt người với tôi..”
Còn chưa nghe hết, anh đã ngắt điện thoại.
Sau đó quay sang nhìn Du Chỉ nói: “Đưa Lý Cảnh đến bữa tiệc tối.”
“Này, làm thế không được đâu.” Du Chí lại càng hoảng sợ, hối hận vì hôm nay không xin nghỉ, đột nhiên lại phải gánh chịu chuyện thất đức này: “Hôm nay là tân hôn của cô A Diên, nếu anh làm như thế cô ấy sẽ hận anh đến chết đấy.”
Lãnh Quân cười nhạt: “Sao lúc cô ấy kết hôn không nghĩ rằng tôi sẽ mất hứng chứ?”
Du Chí: “… Không phải anh cũng biết từ trước rồi sao, đây là di chứng của việc bị sốt cao lần đó, không bao lâu nữa cô ấy sẽ quên hết những chuyện trước kia thôi.”
Ánh mắt sắc như dao của Lãnh Quân quét tới, khiến Du Chí sợ tới mức không dám nói thêm câu nào.
Thực ra Lý Cảnh không về cũng tốt.
Sau khi trở lại phòng trọ nhỏ mình thuê, không hiểu sao Hạng Tri Mộ lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ tới nguyên nhân mình và Lý Cảnh kết hôn, tâm trạng của cô lại trở nên phức tạp.
Nhưng cũng đã kết hôn xong rồi, sau này cứ thế mà sống thôi.
Về phần những chuyện khác, Lý Cảnh không được, cô cũng không cần, như vậy càng tốt.
“Xin lỗi.”
Tắm rửa xong đi ra, cô thấy điện thoại di động reo lên, bèn cầm lấy xem thì phát hiện là WeChat mà Quan Thi Nam gửi tới cho mình.
Cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.
Quan Thi Nam mở miệng nhận lỗi với cô trước: “Mộ Mộ, xin lỗi, hôm nay tớ không nên kích động như thế, dù tớ có nói thế nào thì bây giờ cậu và Lý Cảnh cũng đã kết hôn rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!