“Cậu cứ nói đã chia tay với Lãnh Quân, nếu vậy có
thể khiến Lý Cảnh hết hy vọng không?”
Lúc Quan Thi Nam nhận điện thoại của Hạng Tri Mộ, cô ấy vừa mới
tắm rửa xong, đang thoa kem lên mặt, nghe bạn mình đề nghị như thế thì thật sự
muốn nhíu mặt cười.
“Vốn dĩ tớ và Lãnh Quân chẳng có chút quan hệ nào, ngược lại là
cậu đấy Mộ Mộ, cậu phải nắm cho chắc vào, người đàn ông tốt như thế giờ là động
vật quý hiếm rồi, có thể gặp chứ không thể cầu.”
“Cậu cũng nói là có thể gặp nhưng không thể cầu mà.” Hạng Tri Mộ
lập tức cắt đứt tâm tư nhỏ kia của cô ấy: “Tớ cảm thấy Lý Cảnh cũng tốt lắm,
không chênh lệch nhiều với Lãnh Quân.”
Quan Thi Nam từ chối cho ý kiến.
Nhưng sau khi cô ấy nghe Hạng Tri Mộ nói chân tướng chuyện mẹ Lý
Cảnh tới, đồng thời anh ta cũng không có ý định về Uyển Thành, cô ấy cũng không
nhịn được nữa: “Tên đàn ông chó má đó đùa giỡn cậu à. Anh ta sớm đã biết chuyện
đó để nói cho mẹ mình mà không biết thuận tiện nói luôn với cậu sao. Bây giờ
cậu đã từ chức nghỉ việc rồi, vừa từ chức đã quay lại thì ông chủ vắt cổ chày
ra nước kia của cậu sẽ nhìn cậu thế nào. Mộ Mộ, tên chó chết Lý Cảnh đó lừa
thảm cậu rồi.”
Quan Thi Nam càng nói càng thấy tức giận.
“Còn nữa, anh ta đón bố mẹ lên ở nhà cậu thuê là có ý gì. Bọn họ
mua nhà thì liên quan gì tới cậu chứ. Mộ Mộ, tớ nói cho cậu biết, cậu không thể
hồ đồ được đâu, ngoài miệng anh ta bảo sẽ thêm tên cậu, nhưng thật ra anh ta
không thuyết phục mẹ anh ta được, cuối cùng căn nhà đó cũng sẽ không có tên cậu
đâu.”
“Nếu anh ấy có tâm như vậy thì thôi, từ đầu tớ cũng không có ý
định bắt nhà anh ấy phải thêm tên tớ vào.” Hạng Tri Mộ cảm thấy cô ấy chỉ có
nhìn thoáng một chút thì mới có thể sống qua khoảng thời gian này được: “Tớ chỉ
điện thoại nói rõ với cậu, nếu Lý Cảnh có hỏi, cậu cứ nói cậu và Lãnh Quân đã
chia tay rồi, chuyện của anh ta cậu không rõ.”
Quan Thi Nam chẳng lạc quan chút nào: “Cậu nói với tớ thì làm được
gì, rõ ràng là Lãnh Quân nhằm vào cậu, lệnh điều động ở đó cậu có thể làm gì,
đây rõ ràng là gậy ông đập lưng ông mà.”
Đúng thể.
Gậy ông đập lưng ông.
Nhưng mà Hạng Tri Mộ nghĩ mãi cũng không rõ tại sao Lãnh Quân lại
để mắt tới cô.
Ngược lại Quan Thi Nam cảm thấy rất vui vẻ: “Theo ý tớ mà nói thì
cậu theo anh ấy đi, coi như yêu đương, người đàn ông như Lãnh Quân là hàng tốt
đấy, yêu đương với người ta cậu cũng không mất gì.”
Hạng Tri Mộ bất đắc dĩ nói: “Nam Nam, tớ đã kết hôn rồi.”
Quan Thi Nam bĩu môi: “Cho nên tớ nói này, cưới anh ta cậu thiệt
thòi lớn, tùy tiện cưới đại một người đàn ông nào trên đường còn tốt hơn đứa
con trai của mẹ kia.”
“Được rồi, được rồi, đêm nay nếu cậu không đi chỗ nào thì tới nhà
tớ, giường nhà chị đây vĩnh viễn rộng mở cho cưng.”
Lúc đầu Quan Thi Nam khiếp sợ, khó mà tiếp nhận nhận được, rồi
chậm rãi cũng có chừng mực hơn, không tiếp tục chửi rủa Lý Cảnh nữa.
Dù sao bây giờ anh ta cũng là chồng của Mộ Mộ, cô ấy phải chừa mặt
mũi cho bạn mình.
Trong lòng Hạng Tri Mộ thấy ấm áp, cũng không khách sáo với cô ấy
“Bây giờ tớ đang tới nhà cậu đây, đêm nay tớ muốn bình tĩnh một chút, không
muốn ở nhà cãi nhau với Lý Cảnh nữa.”
Đến nhà Quan Thi Nam cho bình tĩnh lại, ngày hôm sau cô đón xe đi
đến Lãnh thị, muốn tìm Lãnh Quân nhờ anh hủy bỏ lệnh điều động của Lý Cảnh
Cho dù Lãnh Quân có ý định gì với Hạng Tri Mộ, cô cũng không thể
để Lý Cảnh ở lại Đế Đô, ở gần người đàn ông nguy hiểm này được.
Cao ốc của Tập đoàn tài chính Lãnh thị là cao ốc văn phòng cao
nhất ở thủ đô, nghe nói nhà họ Lãnh nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả nước, là
một gia tộc lớn đã trải qua nhiều thế hệ, đời đời thịnh vượng.
Đứng dưới cao ốc của Lãnh thị, Hạng Tri Mộ cảm thấy bản thân như
cỏ rác.
Cô thường xuyên nhìn thấy chủ tịch Tập đoàn tài chính Lãnh thị
Lãnh Hoài Cẩn và vợ anh Thẩm Vị Ương trên tin tức, đây là một cặp tiên đồng
ngọc nữ trên trời, mà con của bọn họ Lãnh Quân lại càng là cậu chủ địa vị cao
quý, từ nhỏ đã ngậm lấy thìa vàng lớn lên, có điểm xuất phát mà những người
khác cố gắng cậu đời cũng không đạt được.
Một người như vậy
Sao lại coi trọng cô, từ lần đầu tiên gặp mặt ở nhà ăn đã có hứng
thú với cô?
Hạng Tri Mộ cảm thấy rất buồn cười.
“Cô muốn gặp giám đốc Lãnh? Xin hỏi có hẹn trước không?”
Cô gặp nhân viên lễ tân ở quầy lễ tân, nói ý định tới đây, nhân
viên lễ tân đã lặng lẽ đánh giá cô một lượt từ trên xuống.
Sau đó cô ta có chút nóng nảy nói: “Hôm nay cậu chủ Lãnh mới tới
công ty đi làm, rất bận rộn, nếu không có hẹn trước, xin thứ lỗi chúng tôi không thể tiếp đãi.”
Với thân phận của Lãnh Quân, chắc chắn có không ít phụ nữ đều có ý
định muốn tới đây gặp anh.
Nhân viên lễ tân này cư xử với cô ấy như vậy, Hạng Tri Mộ có thể
hiểu cũng tiếp nhận được. Cô ấy cũng không cầu khẩn phải gặp anh, chỉ để lại
phương thức liên hệ của mình, nhờ cô ta chuyển lời dùm.
Đương nhiên, cô cũng không gửi gắm hy vọng vào một nhân viên lễ
tân bình thường như này được.
Sau khi rời khỏi Lãnh thị, cô quay về công ty cũ của mình, gặp
tổng giám đốc Ngô.
Nhưng cô còn chưa gặp tổng giám đốc, lúc đi qua văn phòng cũ của
mình, phát hiện ở chỗ làm việc đã có người ngồi.
Chính là người khi xưa vào công ty này cùng lúc với cô, cũng rất
thích cạnh tranh với cô – Phạm Giai Giai.
Sau khi Phạm Giai Giai thấy cô thì cười quái gở nói: “Ái chà,
không phải hôm qua cô từ chức rồi sao, sao hôm nay còn tới đây. Không phải là
sinh viên xuất sắc ngành kiến trúc sao của đại học Bắc Kinh sao, tới địa phương
nhỏ như Uyển Thành không lo không kiếm được việc làm. Hạng Tri Mộ, cô không phải vừa mới giải thưởng cho nhân viên mới sao?”
Hạng Tri Mộ chẳng thèm để ý tới cô ta, cô hỏi thẳng một đồng
nghiệp có quan hệ không tệ với mình: “Tổng giám đốc Ngô có ở văn phòng không,
tôi tìm ông ấy có chút việc.”
Hạng Tri Mộ biết được tổng giám đốc Ngô có mặt thì tới văn phòng
tìm ông ta, chẳng thèm để ý tới vẻ mặt của Phạm Giai Giai.
Tổng giám đốc Ngô cũng không nghĩ rằng cô sẽ quay lại công ty, sau
khi thấy cô về, ông ta lập tức tươi cười nghênh đón: “Tiểu Hạng à, cô có tính
quay về không, cô không về tôi cũng tính nhờ cậy cô giúp một việc đây. Gần đây
có một công trình lớn, tôi đang lo lắng không tìm được người phụ trách thích
hợp, còn đang tính mặt dày cậu dạn nhờ cô ở lại thêm một thời gian giúp tôi
hoàn thành công trình này.”
Hạng Tri Mộ kinh ngạc.
Thầm nghĩ công trình này tới cũng thật đúng lúc.
Cô đang không biết phải mở miệng nói làm sao với tổng giám đốc Ngô
việc bản thân muốn quay lại đây.
Có công trình này thì coi như có bậc thang.
“Đương nhiên là được rồi, kế hoạch của tôi tạm thời có chút thay
đổi nên cũng không về Uyển Thành được. Tôi giúp tổng giám đốc Ngô làm xong công
trình này đã rồi lại nói sau.”
Muốn để Lý Cảnh bỏ đi suy nghĩ mua nhà định cư ở thủ đô là chuyện
không thể xong ngay trong ngày một ngày hai.
Cô ấy nhất định phải có công việc với thu nhập ổn định.
Công trình này tới thật đúng lúc.
Đây nhất định là một khách hàng lớn.
Lúc cô ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc Ngô, lại nhịn không
được nhìn thoáng qua cái quạt gấp cổ bằng đồi mồi mới được đặt ngay chính giữa
văn phòng ông ta.
Cô làm trong phòng thiết kế, cũng hiểu biết đôi chút về cậu món đồ
văn hóa cổ xưa, nhìn một cái đã nhận ra đây là bảo vật cuối đời Minh–Thanh được
bán ra trong một cuộc đấu giá quy mô lớn, đáng giá ngàn vàng.
Có thể tặng một món quà lớn thế này cho tổng giám đốc Ngô, xem ra
khách hàng lần này không giàu thì cũng có chức quyền.
Nhưng mà, khách hàng tôn quý như thế, vì sao tổng giám đốc Ngô lại
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!