“Tốt nhất là cháu không có ý này, nhà chồng của cô gái này không
ống người dễ chọc, sang năm cậu của cháu còn tham gia tranh cử tổng tuyển cử,
lần này không chừng sẽ có hành động lớn, cháu đừng gây rắc rối cho cậu ta vào
thời điểm này.”
Năm năm trước do nhiều yếu tố khác nhau mà Lục Vân Sâm không thể
tiếp tục đảm nhận chức vụ, nhưng tham vọng chính trị của anh ta vẫn còn chưa
thực hiện xong, chắc chắn anh ta sẽ triển khai các kế hoạch lớn vào năm tới.
Với tư cách là cháu trai của anh ta, Lãnh Quân nên chú ý đến lời
nói và việc làm của mình, chớ gây ra chuyện ầm ĩ cưỡng ép cướp phụ nữ đã có gia
đình làm trò cười cho người khác.
Lãnh Quân có chút cáu kỉnh, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đứng dậy
nói: “Cháu đã biết, cảm ơn chú Giản đã quan tâm, chúng ta đi trước đến hội
trường để nghe mấy người bọn Tử Niệm biểu diễn đi.”
Nhưng Giản Thượng Trần liếc nhìn đồng hồ xong thì từ chối: “Cháu
không cần gài bẫy chú, chú không biết cô gái này là người như thế nào, nhưng
trò hề trong phòng hòa nhạc hôm nay khiến chú cảm thấy rất khó chịu, nếu chú
nhận cô ấy làm học trò, sau này nhà chồng của cô ấy đến nhà chú gây sự, vậy không phải cháu kiếm thêm phiền phức cho chú à?”
“Chú ghét rắc rối.”
Giản Thượng Trần là kiểu nghệ sĩ trong sạch thanh cao, trừ lĩnh
vực chuyên môn ra thì không muốn vướng vào những rắc rối nào khác.
Đối phương là người lớn, ông ấy không nể mặt Lãnh Quân cũng không
thể ép buộc được, chỉ đành từ bỏ.
Sau này vẫn sẽ còn cơ hội, nếu bây giờ anh ta làm mất lòng Giản
Thượng Trần thì lúc đó Mộ Mộ sẽ thực sự không còn cơ hội.
Thấy vậy Lãnh Quân bèn cười nói: “Nếu thầy Giản không có tâm
trạng, vậy cháu sẽ đưa chú về nhà, chú chờ một lát, cháu đi lấy túi của Mộ Mộ
đã.”
Nói xong, anh ta quay lưng lại với Giản Thượng Trần lấy chiếc túi
của Hạng Tri Mộ trên ghế sofa, nhân lúc Giản Thượng Trần không chú ý lặng lẽ
gửi tin nhắn cho Lãnh Tử Niệm: “Bây giờ bắt đầu trình diễn, đảm bảo sau ba phút
thầy Giản xuất hiện ở sảnh khách sạn có thể nghe được phần hay nhất thể hiện
đúng trình độ của Mộ Mộ nhất.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, anh ta mới phát hiện chiếc túi của Hạng
Tri Mộ đã bị sờn rất nhiều, có mấy chỗ đã bạc màu.
Trong lòng hơi khó chịu.
Mức lương hiện tại của cô ấy không thể mua được những chiếc túi
hàng hiệu, nhưng đến nỗi nào mà cô ấy lại phải sử dụng một chiếc túi rẻ tiền cũ
nát như vậy.
Anh ta không hiểu túi xách của phụ nữ, nhưng Y Y lại rất thích mua
chúng, hầu như ngày nào cũng xách một chiếc túi khác nhau.
Còn Mộ Mộ thì chỉ xách một chiếc túi mà còn bị bong tróc phai màu.
Vậy tại sao cô ấy lại cưới một kẻ vô dụng như Lý Cảnh, chỉ cần cô
ấy gả cho người tốt hơn một chút, anh ta cũng sẽ không …
Anh ta cũng sẽ không làm sao.
Anh ta không dám nghĩ đến việc đó.
Cô ấy không phải là con gái của cha anh ta, nhưng lại là con gái
của bác trai, là chị họ có quan hệ máu mủ với anh ta.
Những việc anh ta đã làm với cô ấy trong phòng khách nhỏ cách đây
không lâu đã vượt quá giới hạn bình thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn
gì anh ta cũng sẽ hại cô ấy.
Lúc này anh ta đã tỉnh táo hơn, nhưng nếu như anh ta thật sự tỉnh
táo, chắc chắn tiếp xúc vượt quá giới hạn ban nãy sẽ không phát sinh.
“Cháu đang nghĩ gì vậy, có phải cháu giận chú Giản không?”
Giản Thượng Trần nhận thấy sự mất tập trung của Lãnh Quân, kỳ lạ
hỏi.
Lãnh Quân hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có, cháu biết chú Giản có
lý do của mình.”
Giản Thượng Trần cũng không từ bỏ, ông ấy thực sự rất ghét rắc
rối, gia đình kia của Hạng Tri Mộ hôm nay đã để lại cho ông ấy ấn tượng rất xấu.
“Mặc dù là bạn của cháu, nhưng chú vẫn phải nói, hoàn cảnh của gia
đình Hạng Tri Mộ như vậy có thể làm nên trò trống gì chứ, trừ phi cô ấy là
người có tài năng xuất chúng trời cho, nhưng khả năng này. . . “
Vừa nói, ánh mắt ông ấy hơi ngẩn ra, bước chân dừng lại ở sảnh
khách sạn, lắng nghe tiếng đàn dương cầm yên bình như dòng nước chảy vọng ra từ
trong sảnh khách sạn.
Từ từ hướng mắt về phía đàn dương cầm, ông ta nhìn thấy học trò
cưng Lãnh Tử Niệm của mình đang sóng vai ngồi cạnh một cô gái mặc chiếc váy dài
trắng tinh khôi, những ngón tay trắng nõn thon dài lướt trên phím đàn, hàng mi
dài hơi rũ xuống, đắm chìm trong thế giới âm nhạc.
Tài năng và sắc đẹp khiến người khác phải kinh sợ.
Nói là đánh bốn tay phối hợp, nhưng trên thực tế đứa học trò mà
ông ấy tự hào đã bị tài năng của cô ấy đè bẹp, hoàn toàn bị đánh bại.
Mặc dù Tử Niệm không phải là một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp,
nhưng trình độ của cậu ấy cũng không hề kém, trình độ của cậu ấy đã ở cấp mười.
Bây giờ lại bị một cô gái mà vừa rồi ông ấy không coi trọng đánh
cho thua te tua như vậy.
Người trong nghề mới có thể nhìn ra tay nghề.
Trong mắt Giản Thượng Trần, chênh lệch rất nhỏ giữa hai người là
khoảng cách tài năng thiên bẩm không thể vượt qua, nhưng trong tai Lãnh Quân
đều không có gì khác biệt.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Giản Thượng Trần, anh ta biết rằng Giản
Thượng Trần rất hài lòng với Hạng Tri Mộ, trong lòng anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Ca khúc kết thúc, Giản Thượng Trần vẫn còn đứng đó.
Hạng Tri Mộ cẩn thận đứng dậy khỏi ghế đàn dương cầm, cúi đầu cám
ơn ông ấy.
Giản Thương Thần vội vàng đó cô ấy dậy, cười nói: “Không cần khách
sáo như vậy.”
Mặc dù mất mặt, nhưng Giản Thượng Trần rất tán thưởng tài năng của
cô ấy, hào phóng khen ngợi.
“Cô bé, cháu đàn rất tốt, thật sự rất tốt, cháu có thể suy nghĩ
thử, nếu cháu bằng lòng đi trên con đường này thì hãy nghĩ tới chú, chú sẽ làm
thầy cho cháu, chúng ta học hỏi lẫn nhau cùng nhau tiến bộ.”
Học hỏi lẫn nhau cùng nhau tiến bộ.
Có thể để một bậc thầy dương cầm tự hào về tài năng của mình như
Giản Thượng Trần nói ra những lời như vậy, có thể thấy ông ấy rất hài lòng với
Hạng Tri Mộ.
Hạng Tri Mộ vừa mừng vừa lo, vô thức nhìn Lãnh Quân cầu cứu.
Lãnh Quân nhìn cô ấy cười nói: “Còn không cám ơn thầy Giản đã đánh
giá cao, đêm nay trở về suy nghĩ kỹ, cô cứ việc quyết định, việc còn lại để tôi
làm.
Hạng Tri Mộ cẩn thận lễ phép cảm ơn Giản Thượng Trần.
Giản Thượng Trần cũng hiểu khó khăn của cô ấy, cũng không bảo cô
ấy phải quyết định ngay: “A Quân nói đúng, cháu cứ trở về suy nghĩ kỹ, suy nghĩ
kỹ rồi thì nói cho chú biết quyết định của cháu, chủ hy vọng có thể huấn luyện
cháu trở thành một bậc thầy dương cầm, nhưng nếu cháu không đủ quyết tâm, còn không bằng bỏ cuộc ngay từ đầu.”
Hạng Tri Mộ liên tục nói cám ơn.
Đợi đến lúc Lãnh Tử Niệm đưa Giản Thượng Trần rời đi, cô ấy mới
chợt bừng tỉnh như thể vừa nằm mơ.
Còn Lãnh Quân thì mỉm cười nắm tay cô ấy dắt lên xe, sau khi bị
dắt lên xe cô ấy mới lấy lại cảnh giác.
“Tôi tự đón taxi trở về, không cần anh đưa.”
Nhìn vẻ mặt đề phòng cùng tức giận của cô ấy, Lãnh Quân buồn cười
nói: “Thế này gọi là qua cầu rút ván sao?”
Hạng Tri Mộ tránh đi ánh mắt nóng bỏng không có ý tốt của anh ta,
thấp giọng nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, tôi cần phải trở về bàn bạc với chồng
mình.”
Nụ cười trên mặt Lãnh Quân dần biến mất: “Cô muốn bàn bạc cái gì
với gã ta, đây là chuyện của cô, cô nhìn bộ dạng của gã ta hôm nay đi, cô cảm
thấy còn có thể bàn bạc với gã ta? Chắc chắn gã ta không hề ủng hộ việc cô học
dương cầm, cô có biết sau khi làm học trò của thầy Giản, cô không thể đi làm
như bình thường kiếm tiền cho gia đình nghèo túng của gã ta? Bà già kia hôm nay
chỉ vì một trăm ngàn đồng mà làm cô phải khó xử trước mặt bao nhiêu người, bây
giờ cô đi học đàn dương cầm mà không đi kiếm tiền nữa, cô nghĩ xem bà ta có bảo người chồng vô tích sự của cô ly hôn với cô không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!