Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, anh chào
hỏi Hạng Tri Mộ một cách khách khí rồi hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Hôm nay
cháu Mộ tới Lãnh thị không phải vì để tìm Thiếu Ngải thì chẳng lẽ là có chuyện
gì khác ư? Nếu có chuyện thì cháu có thể tới tìm thẳng chú, cháu là bạn của con
gái chú mà, nếu có thể giúp được thì chú nhất định sẽ giúp.”
Thật ra cháu họ Hạng chú ạ.
Sau khi nghe thấy Lãnh Hoài Cẩn hiểu lầm
mình họ Mộ, Hạng Tri Mộ theo bản năng sửa lại ở trong lòng, nhưng cô ấy cũng
không rối rắm về vấn đề này quá lâu.
Chú ấy không biết tên mình thì càng tốt,
sau ngày hôm nay cô ấy không muốn có bất kỳ liên hệ nào với cái nhà họ Lãnh này
nữa.
“Thật ra cháu cũng có quen với Lãnh Quân,
hôm nay cháu đến đây với anh ấy ạ.” Hạng Tri Mộ cẩn thận quan sát nét mặt của
Lãnh Hoài Cẩn, dè dặt từng câu từng chữ. “Nhưng có một chuyện cháu muốn tìm cô
Lãnh để nói, không biết chút nữa cô ấy có thời gian không ạ.”
Do Lãnh Quân dẫn đến nhưng lại có chuyện
cần tìm Vị Ương.
Chuyện này là sao đây.
Chẳng lẽ đây là bạn gái của thằng nhóc A
Quân kia, hôm nay nó dắt lại đây ra mắt Vị Ương ư?
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu của
Lãnh Hoài Cẩn, anh nói qua loa một hai câu lấy lệ rồi lại ngồi lên sô pha bắt
đầu xem tài liệu.
Lãnh Thiếu Ngải tò mò nhìn Hạng Tri Mộ,
hỏi: “Chị Mộ Mộ ơi, chị tìm mẹ em làm gì thế, có thể nói cho em biết không, nói không chừng em có thể giúp chị đấy.”
Mới vừa dứt câu, điện thoại của Lãnh Thiếu
Ngải chợt đổ chuông, cô ấy nhìn tên người gọi đến, trên mặt khó giấu nét vui
mừng.
Lãnh Hoài Cẩn đang ngồi xem tài liệu bên
kia chậm rãi ngẩng đầu, anh nhìn cô ấy thật kỹ rồi lạnh nhạt nói: “Con muốn đi
đâu? Hôm qua đã bị xấu mặt ở trước mặt của chú Liễu rồi mà còn chưa chừa à? Mấy
ngày nay con ngoan ngoãn đóng cửa ở nhà ăn năn cho bố đi.”
Lá gan của con nhóc này càng lúc càng lớn,
ngày hôm qua lại còn dám gây chuyện và đánh nhau với người ta, kết quả bị đưa thẳng tới Cục Cảnh Sát.
Nếu không phải nhờ Liễu Hoài Xuyên trùng
hợp nhìn thấy lúc tan tầm thì chỉ sợ cả anh và Vị Ương vẫn còn chưa hay biết gì.
Lãnh Thiếu Ngải không vui bĩu môi, vừa hay
lúc này Thẩm Vị Ương cũng tới, cô ấy vội nhào về phía Thẩm Vị Ương như thể nhìn thấy cứu tinh của mình vậy: “Mommy ơi, mẹ giúp con với, bố không chịu cho con
ra ngoài, con quá đáng thương mà, trên đời này làm gì có đứa bé nào đáng thương
như con chứ.”
Thẩm Vị Ương hơi nhướng mày nhìn về phía
Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn không vui nói: “Giờ mà cho
nó ra ngoài thì không biết nó lại đi lêu lổng ở đâu nữa.”
“Thiếu Ngải, con định đi ra ngoài lêu lổng
à?” Thẩm Vị Ương hỏi.
Lãnh Thiếu Ngải nghe thế thì đương nhiên
là không ngừng lắc đầu rồi.
ו
Thẩm Vị Ương trìu mến sờ tóc của cô ấy rồi
nói: “Vậy về nhà trước 8 giờ tối được không con, không được đánh nhau nữa đâu đấy, nếu có gặp chuyện gì thì phải nhớ gọi điện thoại cho bố mẹ kịp thời.”
Lãnh Thiếu Ngải kích động gật đầu, cô ấy
vui vẻ hôn cái “chụt” lên mặt của Thẩm Vị Ương rồi nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn
với ánh mắt khiêu khích, cuối cùng mới nói tiếng cám ơn với cô: “Cảm ơn mẹ ạ!”
Sau đó vừa nghêu ngao bài hát “trên đời
chỉ có mẹ là tốt nhất” vừa rời đi.
Lãnh Hoài Cẩn tức giận vô cùng, anh vừa
rút một tờ khăn giấy ướt ra lau mặt cho Thẩm Vị Ương vừa không vui làu bàu: “Em đừng chiều nó như thế, con nhóc này sắp leo lên đầu lên cổ chồng em rồi kìa.”
Có cần ghét bỏ con gái ruột của mình đến
vậy không.
Nhìn bộ dáng “rất chê” này của anh, Thẩm
Vị Ương không khỏi cảm thấy buồn cười: “Con bé cũng không còn là trẻ con nữa,
ngược lại là anh đấy, càng ngày càng giống con nít. Anh so đo với con nó làm gì, cho hai người bảo tiêu đi theo nó là được rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Làm gì có bảo tiêu nào mà
theo kịp nó, hôm qua lúc nó đánh nhau, mấy người bảo tiêu đi theo nó lúc trước
có ai tìm được nó đâu.”
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ thở dài: “Thì bây
giờ đang tìm bảo tiêu khác đây, anh đừng càu nhàu nữa, nếu không yên tâm thì
chờ sau khi con trai kế thừa công ty xong rồi anh đi theo làm bảo tiêu cho con
gái đi, theo con bé 24/24 luôn, được không?”
Lãnh Hoài Cẩn càng không vui: “Ai muốn đi trông nom nó, tôi trông vợ tôi còn chưa đủ đây.”
Chờ Lãnh Quân trưởng thành hơn trong mấy
năm nay, anh dự tính sẽ dẫn theo Vị Ương đi chơi ở khắp nơi, làm một ít chuyện
mà hai người họ thích, không bao giờ cần phải quan tâm đến nhà họ Lãnh nữa. “Rồi rồi, Mộ Mộ còn ở đây đấy.”
Thấy người đàn ông này lại sắp không đứng
đắn, Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng đẩy anh ra một chút rồi nhắc nhở anh là vẫn còn có
người ngoài ở đây.
Thật ra Hạng Tri Mộ cũng không để ý, cô ấy
chỉ thấy hâm mộ khi nhìn cảnh này.
Vợ chồng ân ái, gia đình hòa thuận.
Điều này đối với cô ấy mà nói đúng là một
niềm hạnh phúc lớn lao, chú Lãnh và cô Lãnh mỗi người đều có thành tựu lớn của
riêng mình, có thể nói là gia đình và sự nghiệp đều hoàn mỹ.
“Ban nãy cô bé này nói là có chuyện muốn
tìm em, em thử hỏi xem là chuyện gì, chờ giải quyết xong thì chúng ta cùng về.”
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới trở về với bộ
dáng của bậc cha chú, anh đứng đắn nói.
Lãnh Quân – người vẫn luôn đi theo phía
sau Thẩm Vị Ương và đứng nhìn nãy giờ – chợt có một linh cảm chẳng lành.
Anh ta tiến lên nói với Hạng Tri Mộ: “Có
chuyện gì tôi sẽ giải quyết cho cô, không cần phải tìm mẹ tôi đâu, bây giờ
không còn sớm nữa, chúng ta…”
Lãnh Quân còn chưa nói xong thì Hạng Tri
Mộ đã lạnh lùng hất tay của anh ta ra, sau đó nhìn về phía Thẩm Vị Ương, hốc
mắt ửng đỏ: “Cô Lãnh, cháu biết cô là một người biết phân biệt phải trái trắng
đen, cháu muốn xin cô nói lại với con trai mình, làm anh ấy đừng dây dưa cháu
nữa có được không ạ?”
Nghe thấy cô ấy nói cái gì xong, đầu óc
của Lãnh Quân lập tức trống rỗng.
Hạng Tri Mộ không hề nói nhảm, cô ấy giao
thẳng chiếc USB cho Thẩm Vị Ương: “Cháu đã kết hôn và có chồng rồi, nhưng tối
hôm qua con trai của hai người lại muốn hiếp cháu, suýt chút đã làm bẩn sự
trong trắng của cháu, cậu chủ của nhà họ Lãnh giàu sang quyền quý chắc không
đến mức làm ra chuyện bỉ ổi như cưỡng hiếp một người phụ nữ đã có chồng như vậy
đâu nhỉ.”
“Hạng Tri Mộ, cô biết cô đang nói cái gì
không?” Lãnh Quân tức giận đến mức đôi mắt đỏ bừng.
Thì ra cô ấy đang chờ anh ta ở chỗ này.
Lãnh Quân còn đang nói sao hôm qua cô ấy
lại nghe lời như thế, hôm nay còn đồng ý đến công ty với mình.
Thì ra là cô ấy đã có chuẩn bị từ trước,
muốn tới tìm mẹ của anh ta để tố cáo.
“Con câm miệng cho bố!” Lãnh Hoài Cẩn tức
giận đến mức sắc mặt xanh mét, anh quát Lãnh Quân một tiếng rồi nhìn sang Thẩm
Vị Ương, sắc mặt vẫn không tốt hơn là bao: “Em đi xem thử đi.”
Thẩm Vị Ương siết chặt chiếc USB đi tới
chỗ máy tính, sau khi nhìn vài lần, sắc mặt cô cũng dần tệ hơn.
Video đã bị cắt bớt, nhưng nó chỉ bị cắt
bớt phần có chứa bộ phận nhạy cảm và mặt của cô gái thôi, còn gương mặt của tên
súc vật trên video đó, không phải là Lãnh Quân thì còn là ai nữa.
“Chát!”
Thẩm Vị Ương rút USB ra, đi tới tát một
phát đau điếng lên mặt của Lãnh Quân.
Lãnh Quân không hề né tránh.
Hạng Tri Mộ đứng ở bên cạnh cách anh ta
không xa nghe thôi cũng đã thấy đau.
Nhưng trong giây tiếp theo, trong lòng cô
ấy chỉ còn sót lại nỗi vui sướng.
Cô ấy sẽ không cảm thấy mình quá đáng, cũng càng không cảm thấy mình đáng thương.
Nếu Lãnh Quân dám huỷ hoại sự trong trắng
của Hạng Tri Mộ thì cô ấy cũng sẽ không để yên cho anh ta đâu.
“Những chuyện còn lại cô sẽ cho cháu quyết
định.”
Ngay lúc Hạng Tri Mộ đang cảm thấy hả hê,
Thẩm Vị Ương cho cô ấy quyền lực giúp cô ấy càng hả hê hơn nữa.
“Lãnh Quân có lỗi rất lớn trong chuyện
này, cô biết không có gì có thể bù đắp lại tổn thương mà nó đã gây ra cho cháu,
cho nên nếu cháu còn giận thì có thể cho nó ăn mấy cái bạt tai để nó tỉnh ra,
nếu vẫn chưa hết giận nữa thì cô có thể tìm luật sư giúp cháu kiện nó lên tòa
án.”
Thẩm Vị Ương tìm luật sư giúp cô ấy?
Hạng Tri Mộ sửng sốt, cô ấy hoàn toàn
không ngờ tới việc Thẩm Vị Ương sẽ nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!