“Tử Niệm Arnold là ai?”
Quả nhiên sau khi cô giáo An Hòa rời đi, ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn sáng như đuốc nhìn chăm chăm Thẩm Vị Ương.
Lúc này Thẩm Y Y mới nhận ra trước đó mình đã để lộ rồi, ảo não giơ tay lên vỗ đầu mình một cái.
Thẩm Quân im lặng mắng cô bé một câu đồ ngu ngốc, sau đó cười khẩy nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Chú à, bây giờ chú cũng đã nằm trên giường bệnh rồi, còn có thời gian quan tâm đến em trai tôi à?
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Em trai?”
Thẩm Quân ngạo mạn hừ một tiếng: “Tôi chơi với ai cũng chẳng tới lượt chủ quản, dù sao thì ai ức hiếp mẹ và bạn của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Thằng nhóc này sao vậy?
Tốt xấu gì thì mình cũng trải qua sống chết cùng nó mà.
Thấy Thẩm Quân vẫn xa cách với mình như trước đây, thậm chí còn coi mình như kẻ thù, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy nhức cái đầu.
Anh phải làm thế nào thì mới có thể khiến con trai ruột thành thật gọi mình một tiếng bố đây.
Chỉ là nhớ đến vừa rồi cô giáo An Hòa tới đây, ngay trước mắt Lãnh Diêm Thẩm Vị Ương chỉ có thể phủi sạch quan hệ với anh, anh lại cảm thấy mình thật không
xứng.
“Bố, bố sao vậy?”
Lãnh Diên không biết Lãnh Hoài Cẩn vì anh em Thẩm Quân mà bị thương phải nằm viện, cô bé chỉ biết không tìm thấy mẹ ở nhà, cũng không nhìn thấy bố đâu nên lúc
này nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, cô bé bắt đầu tìm Hà Sở theo bản năng: “Bố, bố có biết mẹ đi đâu không?”
Nhắc đến Hà Sở, không khí trong phòng bệnh đột nhiên đông cứng.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn Thẩm Vị Ương đang nói chuyện với Thẩm Quân và Thẩm Y Y, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần trở nên cứng ngắc.
A Quân và Y Y có vẻ cũng không vui lắm.
Anh không thể khiến mẹ con bọn họ thất vọng mãi được.
Sớm muộn gì thì Lãnh Diên cũng phải đối mặt với chuyện này.
Anh đưa ra quyết định rất nhanh, nhẫn tâm nói với Lãnh Diên: “A Diên, con cũng đã lớn rồi, bố cũng phải nói cho con biết, mẹ con làm chuyện sai trái, bây giờ phải chịu trừng phạt, cho nên có thể con sẽ không được gặp mẹ trong một khoảng thời gian rất dài.”
“Mà dì Thẩm mới là vợ của bố, con của cô ấy, A Quân và Y Y cũng là con của bố, là em trai và em gái của con.”
Anh vừa nói đã nói ra hai chuyện quá phức tạp, Lãnh Diên còn nhỏ như vậy, khó để mà hiểu hết được mọi chuyện.
Một lúc lâu sau cô bé vẫn chưa thể hiểu hết lời bố mình nói: “Bố, bố đang nói gì vậy?”
Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn nói thẳng ra như vậy thì thật là quá đáng với một đứa trẻ: “Lãnh Hoài Cẩn anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Không phải anh đau lòng cho con gái của anh và Hà Sở à?
Sao bây giờ lại có thể dùng cách khốc liệt thế này để nói cho con bé biết cơ chứ, không thể đổi cách nói nào khác uyển chuyển khôn khéo hơn ư?
Không thể gặp lại mẹ ruột của mình, hai người bạn bỗng trở thành anh em cùng bố khác mẹ, Thẩm Vị Ương sợ rằng Lãnh Diên hiểu sai, cho rằng hai chuyện này có quan hệ nhân quả với nhau.
Quả nhiên Lãnh Diên không hiểu hết được tất cả, hiểu lầm ý tử của Lãnh Hoài Cẩn.
Cô bé rơm rớm nước mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi: “Bố cưới mẹ kế nên không cần con nữa ạ?”
Phải, cô thành mẹ kế rồi.
Thẩm Vị Ương thật sự muốn cắt luôn cái lưỡi của người đàn ông này.
Anh đã đánh giá cao năng lực lý giải của một đứa trẻ ở độ tuổi này rồi.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, lúc này đứa trẻ đã hoàn toàn không còn năng lực phân biệt đâu là đúng đâu là sai nữa, chỉ biết nên ghét ai, còn có nên thích ai.
Lãnh Diên lập tức nghĩ rằng Thẩm Vị Ương là mẹ kế Lãnh Hoài Cẩn cưới về, là người phá võ gia đình của mình, hai mắt cô bé đỏ bừng bừng gào thét với Thẩm Vị Ương:
“Tôi ghét dì, dì là người xấu, tôi không muốn nhìn thấy dì nữa.”
Nói xong cô bé chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Vị Ương sẽ không so đo với một đứa trẻ, cô chỉ lo lắng một mình cô bé ở trong bệnh viện lớn thế này gặp phải nguy hiểm nên lập tức đuổi theo: “Lãnh Diên!”
Lãnh Hoài Cẩn không ngờ mình chỉ nói ra sự thật thôi, vậy mà lại tạo ra hậu quả như vậy, anh cũng sốt ruột, vội vàng vén chăn xuống giường muốn đuổi theo.
Nhưng sau khi xuống giường anh mới nhận ra.
Bây giờ anh nên là một người bệnh không cử động được nửa người mới đúng.
Không biết con trai con gái ruột có biết tình trạng sức khỏe hiện giờ của anh hay không….
Anh lúng túng nhìn Thẩm Quân.
Thẩm Quân mỉa mai nhìn anh: “Sao tôi lại nghe mẹ tôi nói, người nào đó liệt nửa người, sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn ấy nhỉ?”
Lãnh Hoài Cẩn: ”
”
“Ối..! Đau quá, con trai mau tới đồ bố với!”
Bỗng nhiên anh ngã lăn xuống đất, “yếu ớt không thể lo cho bản thân” nằm bò ra ở mép giường, hình tượng tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng đã võ tan nát. Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ anh cần sự đồng cảm của mẹ con bọn họ, nếu không bọn họ sẽ chẳng thèm để mắt đến anh.
Hiện giờ cánh Thẩm Vị Ương đã càng ngày càng vững chãi, trước khi có thể khiến cô yêu anh thêm lần nữa, anh sẽ không để mẹ con bọn họ rời xa anh dù chỉ là nửa
bước.
Thẩm Quân cũng lười để ý đến anh, đẩy cửa đi ra ngoài tìm Thẩm Vị Ương và Lãnh Diên.
Vì thế trong phòng bệnh chỉ còn lại cô công chúa nhỏ Thẩm Y Y ngốc nghếch đáng yêu.
Thằng nhóc kia đi rồi cũng tốt, anh có thể vun đắp tình cảm với cô công chúa nhỏ của anh.
Dù sao thì trước đây anh muốn cùng với Thẩm Vị Ương sinh ra một cô công chúa nhỏ, con trai cũng chỉ là quà tặng đính kèm mà thôi.
“Y Y, con qua đây giúp bố có được không? Giờ bố hoạt động không được thoải mái, không thể đứng dậy được.”
Anh đã hoàn toàn vứt bỏ hình tượng Tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng, tỏ ra đáng thương với con gái mình.
Đôi mắt Thẩm Y Y rất giống Thẩm Vị Ương, sau cái nhìn đáng yêu của cô nhóc, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy những vết thương mình phải gánh chịu do mẹ và anh trai cô bé
gây ra đã được chữa trị trong nháy mắt.
Nhưng anh không ngờ…
“Hahaha, da của daddy đẹp thật đó, con rùa đen cũng đẹp nữa!”
Công chúa nhỏ biến thành ma nữ trong nháy mắt, lấy bút màu nước từ trong cặp mình ra, bắt đầu vẽ loạn xạ trên mặt anh.
Lãnh Hoài Cẩn muốn trốn, nhưng nghĩ đến con gái ruột bằng lòng thân thiết với anh thì lại không nó lòng tránh đi.
Sau khi biết được bốn năm trước Thẩm Vị Ương mang thai, anh đã suy nghĩ biết bao nhiêu ngày đêm, nếu như cô có thể sinh ra một cô công chúa, anh chắc chắn sẽ
yêu chiều cô bé vô cùng, dù cô bé muốn ngôi sao hay vầng trăng sáng, anh cũng sẽ lấy cho con bé.
Trên mặt chỉ về một con rùa đen mà thôi.
Chỉ cần công chúa nhỏ của anh vui, vẽ gì cũng được hết.
Cô công chúa bên ngoài ngây thơ bên trong đen tối Thẩm Y Y này, thật ra là đang cố ý gây khó dễ với anh.
Nhưng không ngờ anh lại phối hợp, để yên cho cô vẽ.
Cô bé ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Daddy, daddy không tức giận sao?”
Đây là lần đầu tiên cô nhóc thật sự gọi anh là bố.
Một luồng ấm áp tuôn trào trong lòng Lãnh Hoài Cẩn, chính anh cũng nghi ngờ là mình đã nghe nhần: “Y… Y Y, con gọi bố là gì?”
Thẩm Y Y nhìn anh như nhìn một tên ngốc: “Đương nhiên daddy rồi, mẹ nói bố là bố con, con có thể gọi bố như vậy mà.”
Là Thẩm Vị Ương bảo cô bé có thể gọi anh như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!