(*) Zaun là một khu vực trong vũ trụ Liên minh huyền thoại
“Cố Trường Đình là ai?”
Nghe Lãnh Hoài Cẩn hỏi vậy, công chúa nhỏ ngẩng đầu, không hiểu nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi.
Đáy lòng Lãnh Hoài Cẩn mừng như điên.
Cố Trường Đình, anh chăm sóc mẹ con bọn họ bốn năm qua thì thế nào, từ đầu đến cuối, con gái tôi ngay cả tên của anh cũng chẳng biết.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn vui mừng quá sớm.
Lúc anh đang hả hê, cô công chúa nhỏ của anh, không hề do dự mà đâm vào tim anh một đao.
“Con gọi Cố Trường Đình là daddy, bố có thể gọi thẳng là daddy của Thẩm Y Y hoặc là daddy của Thẩm Quân, hoặc là Tử…”
“Hoặc là cái gì?”
Mặc dù ngực đã bị đâm cho máu chảy đầm đìa nhưng Lãnh Hoài Cần vẫn nhạy bé nhận ra cô bé này có vấn đề.
Phía sau câu nói hoặc là đó của cô bé, chắc chắn cất giấu một tin tức rất quan trọng.
Thẩm Y Y đã quen với việc lúc nào cũng phải đính kèm Tử Niệm, Arnold, may mà kịp nhận ra để dừng lại đúng lúc.
וו
Đối diện với ánh mắt tha thiết của Lãnh Hoài Cẩn, cô bé nở ra nụ cười giống như ác quỷ vậy. “Hoặc là chồng tương lai của bà Thẩm Vị Ương.”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên sa sầm, không vui nhìn cô bé: “Chồng tương lai gì chứ, mẹ của con đã có chồng rồi, con đừng có chia rẽ đôi uyên ương.”
Gã đàn ông thâm độc Cố Trường Đình đó, vậy mà lại nhét vào đầu con gái anh những loại chuyện này.
Sau khi điều tra mọi chuyện rõ ràng, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Thẩm Y Y kiêu ngạo nhìn anh: “Vậy ạ? Sao con không thấy, con chỉ thấy một người tàn tật bại liệt nửa người, còn là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, giả bộ đáng thương theo đuổi mẹ con thôi.”
Vốn cho rằng là cô công chúa nhỏ, không ngờ lại là ma nữ Zaun miệng lưỡi độc ác.
Lãnh Hoài Cẩn bỗng bị con gái mình cho một vố, trong lòng cũng không mấy vui vẻ: “Con nói bố là cóc ghẻ, vậy con thì sao, là con của cóc ghẻ hả?”
Con nhóc thối tha, bố không tin không trị nổi con.
Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể lật ngược ván cờ rồi.
Nhưng Thẩm Y Y nào có dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy.
Sau khi nghe thấy anh nói như vậy, cô nhóc kiêu ngạo phản bác lại anh: “Con theo mẹ là thiên nga nên mới không đi theo cóc ghẻ đó, hoặc là con đi theo daddy làm
người cũng được.”
đó.”
Cho nên anh là cóc ghẻ, không phải người?
Trái tim Lãnh Hoài Cẩn lại bị tổn thương thêm lần nữa, buồn bực nhìn con nhóc ác quỷ này hỏi: “Con thích Cố Trường Đình như vậy à? Bố mới là bố ruột của con
Lần này Thẩm Y Y không đùa giỡn với anh nữa, nghiêm túc nhìn anh lạnh lùng nói: “Nhưng lúc chúng con cần bố nhất thì bố lại không ở bên cạnh chúng con, bây giờ dựa vào cái gì mà bố lại yêu cầu địa vị của bố trong lòng chúng con phải cao hơn người bố nuôi vẫn luôn ở bên cạnh chúng con cơ chứ?”
Lãnh Hoài Cẩn vốn đang muốn nổi giận, thì vội vàng áy náy nhìn cô công chúa nhỏ: “Y Y, tình hình năm đó phức tạp, bố không phải cố ý không cần con và mẹ con.” “Tìm được rồi, cái này đi.” Thẩm Y Y chẳng quan tâm đến anh nữa, mà vô cùng có ý tử chọn một cái bút nước màu xanh: “Con phải vẽ cho con rùa nhỏ một cái nón màu
xanh.”
Lãnh Hoài Cẩn
” “I
Con gái, bố nghi ngờ là con đang tính kế bố.
Nhưng bố không có chứng cứ, cũng không muốn thừa nhận rằng con rùa đội nón xanh mà con đang vẽ trên mặt bố chính là bố…
Không phải là cô công chúa nhỏ ngốc nghếch đáng yêu à? Sao lại biến thành một ma nữ Zaun thế này?!
“Lãnh Diên! Lãnh Diên cháu đừng chạy lung tung, bệnh viện lớn như thế, cháu chạy lạc bây giờ.”
Bên này Thẩm Vị Ương đã đuổi kịp Lãnh Diên, giữ cô bé lại để cô bé không chạy loạn nữa.
Bệnh viện lớn như thế, người đến người đi lại nhiều, chẳng biết rõ ai với ai, nếu như con bé chạy lạc mất thì phải làm sao bây giờ.
Lãnh Diên giãy giụa trong vòng tay cô: “Bỏ tôi ra, dì không cần quan tâm đến tôi! Tôi ghét dì, tôi ghét dì!”
“Cháu ghét dì thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên hành hạ chính mình.” Thẩm Vị Ương cúi người ôm chặt cô bé, đề phòng cô bé lại chạy mất: “Lãnh Diên, dì không có thù địch gì với cháu, có những chuyện cháu còn nhỏ không thể hiểu hết nhưng dì sẽ không làm hại đến cháu.”
Hiện giờ rõ ràng là Lãnh Diên đã chịu phải kích thích rất lớn, hoàn toàn không nghe lọt tai, lúc này vẫn còn giãy dụa, muốn thoát khỏi Thẩm Vị Ương: “Buông tôi ra! Buông tôi ra! Dì là người phụ nữ xấu xa, là dì đuổi mẹ tôi đi, tôi sẽ không tha thứ cho dì gọi dì là mẹ đâu.”
Lúc trẻ con giãy dụa tay chân thật sự rất khó ôm, Thẩm Vị Ương sợ làm cô bé bị thương nên cũng không dám ép buộc, đành phải thả cô bé xuống, định dắt cô bé đi “Được được được, dì không ôm cháu nữa, nhưng cháu ngoan ngoãn quay về với dì, ở bên bố cháu được không? Cháu chạy lung tung ở bên ngoài, bố sẽ lo lắng cho cháu đấy, cháu… Á!”
Cô còn chưa nói xong, Lãnh Diên đã cắn một phát vào cổ tay cô.
Vì đau đớn, cô thả tay ra theo bản năng, Lãnh Diên nhân lúc này bỏ chạy mất.
“Mẹ, con chạy theo trước.”
Sau khi Thẩm Quân gọi Thẩm Vị Uyên xong thì vội vàng chạy theo Lãnh Diên.
Sau khi Thẩm Vị Ương lấy lại tinh thần khỏi cơn đau thì cũng đã mất một lúc lâu, hai đứa trẻ đã chạy mất rồi.
Thẩm Vị Ương đau đầu tới phòng giám sát và điều khiển tại sảnh lớn ở tầng dưới bệnh viện.
Mặc dù Thẩm Quân thông minh nhưng có thông minh thế nào thì thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, ngộ nhỏ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ khó mà đối phó.
Bên này, có thể là vì Thẩm Vị Ương không đuổi theo nữa, cuối cùng Lãnh Diên cũng chạy chậm lại.
Thẩm Quân cũng nhân lúc này đuổi kịp cô bé: “Không nhìn ra đấy, bình thường chị yên tĩnh ngoan ngoãn như vậy, thế mà chạy cũng nhanh thật.”
Cậu bé cúi người thở hổn hển bên cạnh cô bé, giả vờ làm ra dáng vẻ mệt mỏi.
Lãnh Diên dựa người vào tường ngồi xuống, cảm thấy hơi khó chịu, hối lỗi với cậu bé: “Xin lỗi, tôi đã cắn mẹ cậu.”
Nghĩ đến vừa nãy Lãnh Diên cắn Thẩm Vị Ương, vẻ mặt Thẩm Quân có chút nghiêm trọng: “Câu này chị phải tự mình nói với mẹ tôi.”
“Tuy mẹ tôi rộng lượng, sẽ không so đo với chị mấy cái này nhưng làm sai thì phải xin lỗi.”
Lãnh Diên vùi đầu vào đầu gối, giọng nói nghẹn ngào: “Tôi không cố ý, cũng không phải không thích dì ấy, nhưng sau khi bố có dì ấy, thì sẽ không cần mẹ tôi nữa, bây giờ tôi không tìm thấy mẹ của mình.”
Thẩm Quân ngồi xuống bên cạnh cô bé, trìu mến xoa xoa tóc cô bé an ủi: “Nhưng mẹ tôi sẽ đối xử rất tốt với chị, còn tốt hơn cả mẹ ruột của chị nữa.”
Lần trước Hà Sở còn tát cô bé, trên mặt cô bé còn in hẳn một bàn tay to như thế.
Vì sao cô bé vẫn nhớ mong về người mẹ ruột này cơ chứ?
“Lãnh Diên, nếu như chị thành thật xin lỗi mẹ tôi, mẹ tôi sẽ tha thứ cho chị, sẽ đối xử với chị như một cô công chúa giống như Y Y vậy, dù sao thì mẹ chị cũng chẳng đối xử tốt với chị, chị làm con gái của mẹ tôi không tốt hơn à?”
Thẩm Quân từng bước từng bước khuyên bảo cô bé.
Nhưng Lãnh Diên lại không chịu: “Nhưng dì ấy không phải là mẹ ruột của tôi, tôi chỉ có một người mẹ thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!