Lãnh Quân ban đêm nôn ra nhiều lần, dạ dày quặn thắt vô cùng khó chịu, ho khan một cái liền nôn ra cả máu.
nh Nặc bị hù chết khiếp vội vàng muốn chở anh đến bệnh viện nhưng anh không muốn, kiểu gì cũng không chịu đứng lên.
“Anh không đi bệnh viện, đến đó làm gì? Nhìn Hạng Tri Mộ nối lại tình xưa với tên ngụy công tử Tề Tinh Trác đó à?”
Lãnh Nặc muốn quỳ lạy anh luôn: “Đại ca, xem như em xin anh, anh yên tĩnh đừng làm loạn thêm có được hay không? Bố mẹ tối này đã nhiều chuyện đủ phiền lòng
rồi.”
Lãnh Quân họ thêm mấy lần nữa, che bụng chỗ dạ dày đau muốn lộn ruột.
Lãnh Nặc không biết làm sao, chỉ có thể gọi cho Trác Kiều Sở hỏi xem có thuốc gì cho anh ấy uống hay không, nhìn thế này e là không đến bệnh viện được.
Cả buổi tối anh ấy mà còn gây rối nữa, bố mẹ sớm muộn sẽ biết. Họ mà đến, chỉ cần nghe được tên Hạng Tri Mộ là biết chuyện Lãnh Quân dây dưa với A Diên, lúc đó thì xong đời luôn
Trác Kiều Sở không biết tình huống bên nhà họ Lãnh, vừa nghe Lãnh Quân xuất huyết dạ dày không tiện đến bệnh viện liền đến ngày tiệm thuốc trung y bốc thuốc, nấu
xong thì đem ngay đến phòng bệnh của Hạng Tri Mộ, muốn cô đem qua đó.
“Anh Quân không thích uống thuốc này, hầu như đều chỉ truyền nước. Tự nguyện làm lõ thời gian cũng không uống thuốc này. Hạng tiểu thư, chị nể việc anh Quân tìm bác sĩ chữa tay cho chị, thương tiếc anh ấy, mang qua cho anh ấy được không.”
Trác Kiều Sở tuổi còn nhỏ không biết rõ về chuyện của Lãnh Diên. Ý nghĩ lúc này vô cùng đơn giản, chính là tìm người mà Lãnh Quân thích mang thuốc qua, Lãnh
Quân tâm tình tốt thì có thể uống thuốc, như thế sẽ không xảy ra chuyện nữa.
Hạng Tri Mộ hơi do dự: “Tôi mang qua sao? Trễ như vậy rồi, hay là mai mang qua nhé?”
Mai mang qua? Qua nhặt xác cho anh Quân à?
Trác Kiều Sở suýt nữa quỳ Hạng Tri Mộ luôn: “Chị gái tốt à, em xin chị đó, bệnh dạ dày này của anh Quân khiến dì Thẩm rất lo lắng, dì ấy nhờ người phụ trách như em
trông coi anh Quân, nếu anh ấy xảy ra chuyện, em không xứng với sự giao phó của trưởng bối mà.”
Trác Kiều Sở trắng trẻo nhã nhặn, nài nỉ một hồi giống như một em trai khôn khéo vậy, khiến người khác nhìn thấy liền mềm lòng.
Mặc dù một tuần trước cô và Lãnh Quân tan rã trong không vui, nhưng Trác Kiều Sở không vì Lãnh Quân không đến mà coi thường cô. Cậu tìm bác sĩ chữa tay giỏi nhất
cho cô, còn đuổi Lý Cảnh đến tìm cô đi.
Cậu giúp cô nhiều như vậy, giờ lại thỉnh cầu như thế, Hạng Tri Mộ cũng không tiện từ chối liền đáp ứng.
Trác Kiều Sở kích động, vui vẻ đem bình giữ nhiệt giao cho Hạng Tri Mộ, nói địa chỉ cho cô xong còn không quên cám ơn một lúc mới rời đi.
Cậu cảm ơn nhiều lần như thế làm Hạng Tri Mộ vô cùng ngại.
Nhưng khi đến khuôn viên nhà họ Lãnh, nhìn tòa kiến trúc nguy nga khí thế, cô hơi hối hận.
Cô không dám đi vào.
Hiển nhiên đây chính là một thế giới khác.
Không đến đây, cô còn không biết ở trung tâm để đỗ lại có trang viên gia tộc lớn như này.
Trăm năm thế gia, chỉ riêng nơi ở của tổ tiên cũng khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó lường.
Cũng may Trác Kiều Sở có nói Lãnh Quân ở một mình ở biệt thự nhỏ, nếu không may đụng phải bố mẹ anh, cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Bố mẹ anh quả thật vì anh phạm sai lầm mà đánh anh, nhưng Lãnh Quân là con ruột, đánh xong là hết.
Cô mặc dù là bị hại nhưng cũng chỉ là người ngoài, bố mẹ anh sao muốn tiếp cô.
“Cô tìm ai, có hẹn trước chứ?”
Khi đến gần, trước cổng còn có bảo vệ, nhìn dáng vẻ của họ không giống bảo vệ tiểu khu bình thường mà giống lính đặc chủng trên ti vi hơn.
Cô khó khăn báo tên Lãnh Quân, bảo vệ củi đầu kiểm tra một chút sau đó ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi:
“Cô chắc chắn mình tìm thiếu gia Lãnh Quân?”
Hạng Tri Mộ không biết gì, chỉ có thể mù mờ ừ một tiếng: “Tôi, bác sĩ Trác bảo tôi mang thuốc đến.”
Bảo vệ gõ phím hai cái, sau đó cầm điện thoại lên gọi một cuộc, nói được vài câu thì không nhịn được quay qua nhìn Hạng Tri Mộ:
“Tiểu thư, tôi biết chuyện ngưỡng mộ thiếu gia là rất bình thường nhưng cô chú ý địa phương này, nếu không tôi sẽ cho cô biết xông vào nhà riêng là tội gì.”
Hạng Tri Mộ hoang mang: “Anh, anh vừa rồi gọi cho bác sĩ Trác thật à? Tôi thực sự là được cậu ấy giao cho mang thuốc đến.”
Bảo vệ không nhịn được bấm một cái nút, hai người bảo vệ áo đen cao lớn liền xuất hiện sau lưng Hạng Tri Mộ khống chế cô.
Bảo vệ lạnh mặt nói: “Kéo cô ta ra, lại là một nữ nhân vọng tưởng trèo cao ấy mà.”
Nói xong còn than phiền thêm một câu: “Mị lực của Đại thiếu gia thật lớn, vừa về nước không lâu đã hút nhiều hoa đào như thế.”
Hút hoa đào cái quần què, nếu không phải bác sĩ Trác nhờ tôi đã không đêm thuốc đến.
Hạng Tri Mộ hoàn toàn nổi quạu, nhìn hai vệ sĩ khống chế cô tức giận nói: “Bỏ ra, tôi tự mình đi.”
Hai bên giằng co nhau. Khương Niệm Oản và Lãnh Diệp vừa mới tham gia dạ tiệc về, thấy tình hình bên cổng, Lãnh Diệp hạ cửa kính xe xuống hỏi chuyện.
Bảo vệ đem đầu đuôi kể hết cho anh.
Hạng Tri Mộ vừa nghe rằng Trác Kiều Sở không có nhờ người mang thuốc cho Lãnh Quân, tưởng rằng Trác Kiều Sở đùa cô, ngay lập tức gọi điện chất vấn.
Trác Kiều Sở vừa kiểm tra phòng bệnh chuẩn bị về, nhận được điện thoại của Hạng Tri Mộ thì hết hồn bảo cô đưa điện thoại cho bảo vệ để cậu tự nói.
Thế nhưng bảo vệ chỉ biết mặt cậu chứ chưa nói chuyện với cậu bao giờ nên không biết giọng cậu. Vừa rồi bảo vệ có gọi điện cho cha Trác Kiều Sở là Trác Thính Phong. Vì thế, bảo vệ liền kết luận hai người là một đám lừa đảo.
Hạng Tri Mộ:
11
”
Lãnh Diệp cảm thấy có gì đó, không nhịn được cười nhìn Hạng Tri Mộ nói: “Cháu đưa điện thoại cho tôi để tôi hỏi thử Kiều Sở xem xảy ra chuyện gì.”
Dáng dấp Lãnh Diệp và Lãnh Hoài Cẩn có mấy phần giống nhau, nhưng về khí chất thì Lãnh Diệp ôn hòa hơn nhiều, nhìn qua giống một vị trưởng bối hòa ái.
Nhìn con xe cũng như y phục trên người ông, có vẻ cũng thuộc hàng trưởng bối của nhà họ Lãnh.
Hạng Tri Mộ cũng không do dự đưa thẳng điện thoại cho Lãnh Diệp.
Ông và Trác Kiều Sở nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi trả điện thoại cho Hạng Tri Mộ, ông ngẩng đầu nói với bảo vệ: “Đem số của Tiểu Kiều Sở lưu vào hệ thống danh bạ, bọn trẻ lớn vậy rồi, sau này đến nhà họ Lãnh không chỉ một bác sĩ Trác đâu.”
Bảo vệ bấy giờ mới biết mình là sai, lập tức xin lỗi Hạng Tri Mộ.
Hạng Tri Mộ cũng chẳng so đo cùng anh ta nhưng cũng không muốn vào nữa.
Danh gia vọng tộc như nhà họ Lãnh cô quả thực không với tới.
Vì vậy cô đưa luôn bình giữ nhiệt cho Lãnh Diệp:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!