“Thẩm Quân, Thẩm Quân, bỗng nhiên không thấy mẹ tôi nữa, cậu giúp tôi tìm được không?”
ảnh Diên nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Quân giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, vô cùng đáng thương nhìn cậu.
Sắc mặt Thẩm Quân lập tức tối sầm, kéo cánh tay nhỏ của cô bé từ trên tay mình xuống: “Tại sao cậu cứ phải nhận kẻ xấu xa này làm mẹ cậu chứ?”
Lãnh Diên đỏ mắt cãi lại: “Mẹ tôi không phải người xấu! Mẹ tôi không phải người xấu.”
Thẩm Quân: “Chính là vậy! Mẹ cậu là người xấu, là cô ta muốn hại chết mẹ tôi! Là cô ta chia rẽ mẹ tôi và bố tôi.”
Lãnh Diên: “Không phải, mẹ tôi không phải người xấu! Không phải.”
Thẩm Quân: “Chính là vậy! Cô ta chính là vậy! Lãnh Diên, nếu cậu còn nói giúp cô ta, cậu cũng không còn là bạn tốt của tôi nữa.”
Lãnh Diên: “Cậu nói mẹ tôi là người xấu, tôi cũng không muốn làm bạn tốt của cậu nữa.”
Hai đứa bé cãi nhau đến mức rùm beng, đợi lúc Lãnh Diên buồn bực hét lên câu cuối, Thẩm Quân ngây cả người.
“Cậu vì người phụ nữ như vậy mà không muốn làm bạn với tôi nữa sao?”
Trong giọng nói khá yên tĩnh mang theo chút tức giận.
Lãnh Diên chưa từng thấy Thẩm Quân tức giận như vậy.
Lúc Thẩm Vị Ương chạy đến đã nhìn thấy bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ giữa hai đứa trẻ.
“Lãnh Diên, cháu trở về với dì trước được không, một cô gái nhỏ ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm.”
Bây giờ tin tức lừa bán hãm hại bé gái quá nhiều, bệnh viện nhiều người lui tới như vậy, rất khó bảo đảm mọi người đều là người tốt.
Lãnh Diên vẫn không muốn để ý Thẩm Vị Ương.
Thẩm Quân từ dưới đất đứng dậy, nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Mommy, nếu cậu ấy không muốn đi thì mẹ đừng lo lắng cho cậu ấy nữa, dù sao mẹ cũng không phải mẹ ruột của cậu ấy, dựa vào đâu phải chịu trách nhiệm với cậu ấy.”
Nghe Thẩm Quân kích động như vậy, Thẩm Vị Ương có hơi mất hứng: “A Quân, con sao vậy, sao con có thể không lịch sự như vậy.”
Thẩm Quân nắm chặt tay Thẩm Vị Ương muốn kéo cô rời khỏi: “Nhưng cậu ấy không cần mẹ lo.”
“Nếu cậu ấy xảy ra chuyện, bị bọn buôn người bắt cóc và bắt nạt, mẹ ruột cậu ấy chắc chắn sẽ cứu cậu ấy.”
Lúc nghe được ba chữ bọn buôn người, gương mặt nhỏ nhắn của Lãnh Diên tái nhợt, có hơi sợ hãi.
Lần này bố bị thương nằm viện cũng bởi vì Thẩm Quân và Thẩm Y Y bị bọn buôn người bắt cóc, anh đi cứu bọn họ mới bị thương.
Thẩm Quân nói tiếp: “Con từng thấy trên internet, bọn buôn người bây giờ thích đánh ngất cô gái nhỏ, sau đó móc mắt cô bé xuống đem đi bán, còn thích lấy dao quẹt
lên mặt cô bé, hút khô máu cô bé, cuối cùng băm thịt cô bé ra cho chó ăn.”
Lúc Thẩm Vị Ương nghe Thẩm Quân nói như vậy cũng cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Một đứa trẻ như cậu bé sao có thể nói ra những lời máu me như vậy?
Lãnh Diên càng cảm thấy sợ hơn, lúng túng từ dưới đất đứng lên, nắm lấy góc áo của Thẩm Vị Ương.
Mặc kệ máu me hay không, có tác dụng là được.
Thẩm Vị Ương chủ động nắm chặt tay nhỏ của Lãnh Diên, kéo cô bé về phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn.
“Sau này có tức giận cũng đừng một mình chạy ra ngoài, Lãnh Diên có thể hứa với dì không?”
Lãnh Diên gật đầu.
Sau khi được cô dắt đi mấy bước, Lãnh Diên nghẹn ngào mở miệng hỏi Thẩm Vị Ương: “Dì, mẹ con là người xấu sao?”
Bước chân Thẩm Vị Ương ngừng lại, nhìn Thẩm Quân.
Gương mặt Thẩm Quân lạnh lùng, không nói gì, cũng không thấy Thẩm Vị Ương trả lời cô bé bất cứ câu nào..
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.
Sau đó rất kiên nhẫn trả lời vấn đề của Lãnh Diên: “Mặc kệ mẹ con là hạng người gì, cô ấy nhất định đều rất yêu con.”
Lãnh Diên: “Nhưng nếu yêu con, tại sao còn muốn đánh con?”
Có lẽ đối phương là mẹ của Thẩm Y Y và Thẩm Quân, đáy lòng Lãnh Diên cũng không thật sự chán ghét cô hoàn toàn, thậm chí những uất ức nhỏ không ai dốc bầu
tâm sự cũng có thể âm thầm hỏi cô thân thiết như vậy.
Sau khi Thẩm Vị Ương nghe Lãnh Diên hỏi như vậy thì có chút sửng sốt, sau đó buông tay Thẩm Quân ra, ngồi xổm xuống nhìn Lãnh Diên một cách nghiêm túc, nhìn băng gạc trên mặt cô bé hỏi: “Vết thương trên mặt con là mẹ con đánh?”
Cô còn tưởng là trẻ con nghịch ngợm bướng bỉnh, không ngờ vậy mà là mẹ ruột cô bé ra tay.
Hà Sở điên rồi sao?
Cho dù chuyện giữa Hà Sở và Lãnh Hoài Cẩn có khó khăn đến đâu đi nữa, Thẩm Vị Ương cũng biết lúc đó Hà Sở có thể chuyển vào trang viên nhà họ Lãnh, một phần
nguyên nhân rất lớn là vì Lãnh Diên.
Nói đơn giản chút chính là mẹ được quý nhờ con.
Dưới tình huống như vậy, cô ta còn dám ra tay với Lãnh Diên, là không muốn sống nữa sao?
“Đây là thuốc làm mờ sẹo, có thể sẽ hơi đau, con nhịt chút.”
Thẩm Vị Ương chuyển hướng, dẫn Lãnh Diên đến bác sĩ khám trước.
Quản gia Lý băng bó cho cô bé xem như chuyên nghiệp, cũng không gây ra nhiễm trùng quá lớn, bác sĩ lại lần nữa kê cho cô bé thuốc không để lại sẹo theo yêu cầu của Thẩm Vị Ương.
Lãnh Diên đề phòng rất nặng, không dám để cho y tá bôi thuốc, cuối cùng Thẩm Vị Ương đành phải tự mình bôi thuốc cho cô bé.
Nhìn Thẩm Vị Ương nghiêm túc dịu dàng bôi thuốc cho, khoé mắt Lãnh Diễn đã ươn ướt.
Mẹ của cô bé cũng chưa từng kiên nhẫn dịu dàng với cô bé như vậy.
Vì vậy dì này đúng là người tốt sao?
Nhưng cô có phải sẽ cướp bố đi không, bố và cô có phải sau này sẽ không cần cô bé nữa không?
Nhưng cô chưa từng tổn thương cô bé, mẹ cũng lợi dụng mình đổ oan cho dì này.
Lần trước ở phòng khách, sau khi Hà Sở nhéo cô bé khóc thì lại đổ chuyện này cho Thẩm Vị Ương, Lãnh Diên nhìn là biết.
Chỉ là lúc đó cô bé đau quá nên chỉ biết khóc, sau khi biết dì bị oan vì mình thì cô bé đã rời khỏi.
“Xin lỗi dì.”
Sau khi Thẩm Vị Ương thay băng dán vết thương mới cho cô bé, cô bé nhỏ giọng xin lỗi Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương có thể không cảm giác được vẻ áy náy của đứa trẻ này, cô trìu mến sờ đầu cô bé: “Không sao, dì sẽ không so đo với con.”
Lãnh Diên ôm lấy cổ cô trong nước mắt: “Vậy dì sẽ khiến bố không cần con nữa sao? Con không ghét dì, nhưng mà mẹ con nói với con nếu dì và bố ở bên nhau, dì sẽ khiến bố không cần con nữa.”
Chẳng trách, cô cứ thắc mắc tại sao ngay từ đầu Lãnh Diên đã căm ghét cô nhiều như vậy.
Quả nhiên là Hà Sở “đề phòng” cô.
Cô ta là mẹ ruột của đứa trẻ, sao cam lòng?
Ôm cô bé thơm tho mềm mại vào lòng, trong lòng Thẩm Vị Ương cũng mềm nhũn, còn có hơi xót xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!