“Còn nữa, tôi biết mình vượt qua giới hạn khiến cho em cùng các con tổn thương rất nhiều, nhưng hiện tại tôi đã biết sai rồi, em có thể hay không.”
Hoài Cẩn.”
Lúc Lãnh Hoài Cẩn đang bày tỏ nỗi lòng của mình với Thẩm Vị Ương thì một người con gái xinh đẹp đẩy cửa đi vào.
Nhìn kỹ, khuôn mặt của người này giống với Hà Sở đến mấy phần.
Khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương, cô ta không có chút gì áy náy mà mỉm cười: “Cô Thẩm cũng ở đây sao? Có phải tôi tới không đúng lúc hay không?” “Biết là không đúng lúc nhưng cô vẫn đi vào, Lạc Miểu, cô cố ý phải không?” Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày nhìn, hình như không mấy chào đón cô ta.
Trong lòng Thẩm Vị Ương bỗng nhiên có một cảm giác xấu, đứng yên một chỗ không nói chuyện, chờ cô gái này chủ động nói cô ta là ai.
Quả nhiên, người con gái này rất nhanh đã chủ động tuyên thệ chủ quyền: “Em là vợ chưa cưới của anh, anh bị bệnh thì dĩ nhiên em phải qua chăm sóc rồi.”
Cô đặt hộp giữ nhiệt đang cầm trong tay lên chiếc tủ nhỏ cạnh đầu giường, quan tâm mở ra rồi múc cho anh một bát canh gà.
“Đây là canh gà mà em nấu, em hầm rất lâu đó, anh mau nếm thử xem.”
Từ lúc Lạc Miểu nói cô ta là vợ chưa cưới của mình thì Lãnh Hoài Cẩn làm gì còn tâm trạng uống của canh gà của cô ta, lập tức nhìn về phía Thẩm Vị Ương giải thích: “
Vị Ương, cô ta không phải là vợ chưa cưới của tôi, em đừng nghe cô ta nói bậy.”
Có phải hay không lại có cái gì gọi là, còn là vợ tương lai tự tay nấu canh gà rồi mang đến bệnh viện.
Thẩm Vị Ương mấp máy môi, nhìn Lạc Miểu cười nói: “Tổng giám đốc Lãnh là cấp trên của tôi nên tôi tới thăm mà thôi, nếu cô đã tới thì giờ tôi về trước.”
Lúc đầu Lạc Miểu nghĩ rằng phải tốn nhiều công sức mới có thể đuổi Thẩm Vị Ương đi nhưng không nghĩ là Thẩm Vị Ương đột nhiên biết điều như vậy.
Cô ta hài lòng nhìn Thẩm Vị Ương cười nói: “Cô Thẩm đi đường nhớ cẩn thận, tôi sẽ chăm sóc cho A Cẩn thật tốt.”
Thẩm Vị Ương không nhìn Lãnh Hoài Cẩn mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô liền gọi một cú điện thoại: “Điều tra cho tôi một cô gái tên là Lạc Miểu, nghe nói là vợ chưa cưới của Lãnh Hoài Cẩn.”
Nói chuyện điện thoại xong, cô để điện thoại di động xuống, có chút mệt mỏi dựa vào vách tường ở trên hành lang.
Chuyện của Hà Sở còn chưa giải quyết xong, giờ lại xuất hiện thêm Lạc Miểu.
Khi nào cô mới có thể nói với anh về chuyện của A Nặc đây.
Thằng bé vừa mới bị thương, hiện tại tình trạng cơ thể tạm thời không thể tiến hành ghép tuỷ.
Nhưng nhìn thái độ của anh đối với A Quân và Y Y, hình như rất thích bọn chúng.
Nếu như anh ta biết tình huống của A Nặc, có lẽ sẽ cứu nó!
Chỉ sợ bà cụ Lãnh….
“Cô gái kia tên là Lạc Miểu, cô chủ nhà họ Lạc, nổi tiếng trong giới quý tộc ở Đế Đô với gia cảnh tốt, từng là thanh mai trúc mã với Lãnh Hoài Cẩn được một thời gian.”
Mộ Dung Văn Dư không biết từ lúc nào lười biếng dựa vào vách tường bên cạnh cô.
“Năm đó, nếu như Lãnh Hoài Cẩn không có lựa chọn nào khác ngoài lấy cô thì hiện tại vợ của anh ấy có lẽ là Lạc Miểu rồi.”
“Lúc đầu anh ta thích Lạc Miểu sao?” Thẩm Vị Ương phát hiện giọng nói của mình trở nên khàn khàn: “Lạc Miểu và Hà Sở trông rất giống nhau.”
“Cho nên cô đang ghen sao?” Mộ Dung Văn Dư hất cằm nhìn Thẩm Vị Ương, nở một nụ cười đầy thâm ý. “Lần này cô về nước là muốn cùng anh ấy gương võ lại
lành à?”
Thẩm Vị Ương hất tay Mộ Dung Văn Dư ra, lùi về sau một bước để giữ khoảng cách với cô ta: “Dường như cô biết rất nhiều chuyện.”
Mộ Dung Văn Dư không để ý đến thái độ thờ ơ của Thẩm Vị Ương, đan các ngón tay vào nhau: “Không nhiều, chỉ là tin tức linh hoạt hơn cô một chút mà thôi.” “Nếu như cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô biết.”
Cô ta đuổi theo Thẩm Vị Ương, giống như trêu chọc một con chuột bạch nhỏ.
Thẩm Vị Ương đi tới bãi đỗ xe, không muốn để ý tới cô ta, Mộ Dung Văn Dư giống hệt thuốc cao bôi trên da chó dính chặt sau lưng cô.
“Cô Thẩm, cô cứ đi như vậy sao, không sợ bọn họ ở phòng bệnh xảy ra chuyện gì à? Mặc dù bây giờ tổng giám đốc Lãnh bị bệnh liệt nửa người nhưng có một số việc con gái chúng ta có thể chủ động nha, chỉ cần Lãnh Hoài Cẩn muốn thì cô Lạc hoàn toàn có thể…“.
“Cô là con gái, có cần khiến cho bản thân mình trở nên phù phiếm như vậy không?” Rốt cục Thẩm Vị Ương không thể nhịn được nữa mà quay đầu lại nhìn cô ta tức giận: “Chuyện của tôi và Lãnh Hoài Cẩn, không tới lượt cô xen vào.”
CÔ.”
thôi.
Nói xong, Thẩm Vị Ương liền mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Thế nhưng Mộ Dung Văn Dư da mặt dày cũng theo ngồi ở bên cạnh cô.
Thẩm Vị Ương nắm chặt tay lái, không vui quay đầu nhìn cô ta: “Mời xuống xe, tôi không cần bảo vệ, càng không muốn ngồi chung xe với loại người phù phiếm như
Cô ta là tại mắt mà Lãnh Hoài Cẩn sắp xếp bên cạnh nên Thẩm Vị Ương không cho cô ta thể diện.
Hơn nữa cô ta là một người phù phiếm như vậy, nếu cho Mộ Dung Văn Dư ba phần màu nhuộm thì có lẽ cô ta sẽ mở cả phường nhuộm, càng khó đối phó hơn mà
Thế nhưng Mộ Dung Văn Dư vẫn trước sau như một không thèm để ý đến thái độ của cô, lấy hộp phấn trang điểm ra dặm lại rồi nói: “Lãnh Hoài Cẩn như ánh trăng sáng,
anh ta sẽ không để ý đến mặt hàng loại hai như Lạc Miểu, may mắn là cô ta và Hà Sở là chị em cùng cha khác mẹ. Năm đó cô ta là con ngoài giá thú của nhà họ Lạc, trở về để nhận tổ tiên.”
Lạc Miểu và Hà Sở là chị em, không khó để hiểu khi hai người lại giống nhau như vậy.
Trong lòng Thẩm Vị Ương thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!