Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Lúc Thẩm Vị Ương trở về nhà họ Lãnh, bà cụ Lãnh đã ngồi trên ghế sofa đợi cô được một lúc. 

Nhìn thấy cô khoan thai đến muộn, bà cau mày không vui: “Bây giờ cô Thẩm vênh váo thật đấy, còn bắt người lớn đợi cô lâu như vậy.” 

Thẩm Vị Ương đã sớm không còn nhát gan như bốn năm trước, lúc này nhìn thấy bà cụ tức giận cũng không hề kiêu căng và tự ti: “Tôi chỉ là khách ở đây tạm thời thôi, bà Lãnh thân là bậc phụ huynh của tổng giám đốc Lãnh, đến đây tìm tổng giám đốc Lãnh thì có liên quan gì đến tôi?” 

Bây giờ cô còn nhanh mềm nhanh miệng hơn hẳn trước đây. 

Cho dù đã hơn tám mươi tuổi, trông bà cụ vẫn trẻ tuổi tao nhã hơn những người già cùng tuổi. Chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Vị Ương vẫn khắc nghiệt và không hề có chút 

ấm áp nào. 

“Tôi không tìm nó, lần này là tới tìm cô.” 

Thẩm Vị Ương: “Thế bà dùng thân phận chủ tịch đặc biệt tới đây nói với tôi về chuyện rút lại phí tuyên truyền và phát hành Huy Chương Vinh Quang sao?” 

Trên mặt bà cụ Lãnh có hơi kinh ngạc, miễn cưỡng mới có thể giữ dáng vẻ cao cao tại thượng: “Rút phí tuyên truyền gì?” 

Thẩm Vị Ương cười như không cười nhìn Lạc Miểu sau lưng bà cụ, cười khẩy: “Vậy thì phải hỏi cô Lạc Miểu rồi.” 

Bà cụ Lãnh lạnh lùng nhìn Lạc Miểu hỏi: “Đây là có chuyện gì?” 

Lạc Miểu chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Đây… Cái này, cháu..” 

May mà bây giờ người bà cụ Lãnh bất mãn là Thẩm Vị Ương, vì vậy lúc này thấy cô ta không giải thích được cũng không tiếp tục gặng hỏi cô ta. 

Mặc kệ bà có không thích Lạc Miểu đến đâu, bây giờ trước mắt bà ta càng không thích Thẩm Vị Ương hơn, bà nhất định phải giải quyết Thẩm Vị Ương này trước. 

Người phụ nữ này không giống hai chị em Lạc Miểu và Hà Sở, Lãnh Hoài Cẩn là thật lòng để ý cô. 

Bốn năm trước bà đã nhìn ra, chỉ là khi đó bản thân Lãnh Hoài Cẩn không phát hiện, cũng không bị cô ảnh hưởng quá nhiều. 

Lần này từ trong địa ngục bò ra ngoài, Lãnh Hoài Cẩn ắt sẽ nâng niu cô như của quý, bà không thể để cô ảnh hưởng đến người thừa kế nhà họ Lãnh được. “Hôm nay tôi không dùng thân phận chủ tịch tới gặp cô, mà dùng thân phận bà nội của Lãnh Hoài Cẩn.” 

Thẩm Vị Ương càng thấy buồn cười: “Thân phận bà nội của tổng giám đốc Lãnh, vậy tôi càng không cảm thấy giữa chúng ta có gì hay để nói, dù sao bây giờ tôi không có tí quan hệ gì với cháu trai bà.” 

Lúc này ánh mắt bà cụ Lãnh nhìn Thẩm Vị Ương giống như nhìn một người phụ nữ vô liêm sỉ: “Không có quan hệ? Không có quan hệ cô còn ở đây? Da mặt cô Thẩm đúng là càng ngày càng dày.” 

Thẩm Vị Ương cũng không muốn nhiều lời với bà, xoay người đi thẳng lên phòng khách trên tầng: “Vậy ngài phải hỏi cháu trai ngoan của ngài rồi, nếu anh ta đồng ý cho tôi chuyển ra ngoài, bây giờ tôi lập tức dọn đồ ra ngoài.” 

Trước đó là cô quá ngu ngốc, luôn tưởng nếu mình nảy sinh xung đột với bà cụ Lãnh thì Lãnh Hoài Cẩn sẽ khó xử. 

Đáng ra cô nên giống như bây giờ, đẩy vấn đề sang cho hai bà cháu họ, đừng rước lấy phiền phức không đáng có cho mình. 

Giữa bà cháu người ta có mâu thuẫn thế nào thì cũng là bà cháu, có mâu thuẫn ra sao cũng là người một nhà. 

Mà cô, cho dù muốn hoá giải mâu thuẫn giữa bà cháu họ thì rốt cuộc cũng là một người ngoài, sẽ không có ai cảm kích. “Bà ơi, bà đừng tức giận.” 

Bà cụ Lãnh bị Thẩm Vị Ương chọc tức đến nỗi không nhịn được ho khan vài tiếng. 

Lạc Miểu vội tiến lên vỗ lưng bà cụ, giúp đỡ bà hít thở. 

Bước chân lên tầng của Thẩm Vị Ương không hề ngừng lại, cũng không để ý bà cụ sẽ xảy ra chuyện gì vì cô. 

Dù sao cô cũng không đụng vào bà cụ này, nếu bà có chuyện gì cũng không thể vô duyên vô cớ đổ lên đầu cô. 

Nhưng mà chỉ có mình cô nghĩ vậy, Lạc Miểu là kẻ không đồng ý đầu tiên. 

“Thẩm Vị Ương, cô đứng lại cho tôi, mau đến đây xin lỗi bà nội.” 

Giọng nói Lạc Miểu sốt ruột, cảm giác như thể cô ta mới là cháu gái bà cụ. 

Thẩm Vị Ương không quay đầu lại, cô ta lập tức bước nhanh về phía trước kéo cô, kéo Thẩm Vị Ương thẳng từ trên cầu thang xuống, nếu không phải để giày Thẩm Vị 

Ương giữ vững, lúc này cô đã bị kéo cho ngã. 

Thẩm Vị Ương nhíu mày, mất hứng nhìn Lạc Miểu lạnh lùng nói: “Cô có ý gì đây?” 

Lạc Miểu đầy căm phẫn nhìn cô tức giận nói: “Cô còn hỏi tôi có ý gì, cô chọc tức bà nội thành như vậy rồi còn hỏi tôi có ý gì? Thẩm Vị Ương, cô có chút liêm sỉ đạo đức không, biết tôn trọng người lớn là gì không?” 

Thẩm Vị Ương gạt tay cô ta ra: “Đó là phụ huynh của cô, không phải của tôi.” 

“A…” 

Cô chỉ muốn gạt tay Lạc Miểu ra, nhưng mà không ngờ Lạc Miểu vậy mà bị đẩy ngã xuống đất. 

Mà Lãnh Hoài Cẩn cũng ngồi xe lăn từ trong thang máy đi ra lúc này. 

“Sao lại như vậy?” 

Lúc nhìn thấy Lạc Miểu ngã sấp xuống bên chân Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn khẽ nhíu mày, trông có vẻ như đang khiển trách Thẩm Vị Ương. 

Lạc Miểu nắm bắt thời cơ, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, uất ức nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Hoài Cẩn, chuyện này không nên trách Vị Ương, chuyện này không phải lỗi của Vị Ương, là của em, là lỗi của em.” 

“Vừa nãy Vị Ương nói năng lỗ mãng chọc giận bà nội, em muốn bảo cô ấy xin lỗi bà nội, không ngờ bây giờ cô ấy sẽ nảy sinh mâu thuẫn lớn như vậy với bà nội, là lỗi của em, em không nên ép cô ấy đi xin lỗi bà nội.” 

Một cái hai cái đều là lỗi của em, thật ra ý trong lời nói đều là Thẩm Vị Ương không biết điều. 

Lạc Miểu và Hà Sở, hai người này không hổ là hai chị em, dáng vẻ trà xanh tỏ vẻ yếu đuối không khác gì nhau. 

Còn Lãnh Hoài Cẩn vẫn dính chiêu này. 

Thẩm Vị Ương mặt không cảm xúc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Hoài Cẩn, xem mắt chó anh lần này bị kỹ nữ trà xanh lừa gạt thế nào. 

Nhưng cô không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại lạnh lùng nhìn Lạc Miểu nói: “Nếu cô biết là lỗi của cô, vậy cô cứ quỳ gối trước mặt cô Thẩm, tự tát mình mười cái đi.” 

Sau khi nghe xong, Thẩm Vị Ương chỉ hơi sửng sốt. 

Mà sắc mặt Lạc Miểu đã vặn vẹo vì khiếp sợ, cô ta khó tin nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi: “Hoài… Hoài Cẩn, anh nói gì, mười… mười cái tát?” 

Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta: “Đây là cái giá cho cô nhiều chuyện, nếu cô không nổ ra tay, tôi cũng có thể gọi má Phàn đến giúp cô.” 

Vì má Phàn nấu ăn và mua đồ ăn quanh năm nên tay rất có lực, Lạc Miểu cũng không muốn tự đâm đầu vào chỗ chết. 

Nhưng mà tại sao… Tại sao phải bắt cô ta quỳ xuống tát mình mười cái, Thẩm Vị Ương bất kính với bà cụ, Lãnh Hoài Cẩn cũng mặc kệ cô ả hay sao? 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận