Ngày hôm sau khi Thẩm Vị Ương tỉnh dậy thì không thấy Lãnh Hoài Cẩn đâu nữa rồi.
Nhìn sang chỗ anh nằm ngủ, còn có nóc nhà trên đỉnh đầu đã được che lại, tối hôm qua tựa như một giấc mơ.
Anh sẽ trả lời cô như thế nào đây?
Trước đây anh đã từng nói với cô, Lãnh Diên không phải con của anh, giữa anh và Hà Sở thật sự không có gì với nhau?
Cô có nên tin anh thêm lần nữa, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh không?
Thẩm Vị Ương ngồi ngây ngẩn hồi lâu.
Mãi đến khi Lãnh Hoài Cẩn mở cửa đi vào.
Anh ngồi trên xe lăn, khay trên tay có bánh quẩy và sữa đậu nành: “Đã cho phép cấp thêm phí quảng cáo cho Huy Chương Vinh Quang rồi, hôm nay em cứ bảo trợ lý của em đến phòng kế toán lấy chi phiếu là được.”
Thẩm Vị Ương cầm khay để lên bàn trà, ừ một tiếng sau đó đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Lãnh Hoài Cần nhìn bóng lưng của cô, đáy lòng ấm áp, cảm thấy những gì bỏ ra đều xứng đáng.
Vẫn còn một tháng nữa, bọn họ chắc chắn có thể xóa tan được hiểu lầm trước đây.
Lúc này Lãnh Hoài Cẩn không hề hay biết, anh cho rằng bọn họ đã có chuyển biến tốt, nhưng thật ra tình cảm của bọn họ đã đi đến điểm cuối cùng.
Ngày mai và điều bất ngờ, cuối cùng vẫn là điều bất ngờ tới trước.
Tình cảm đã hết đường cứu vãn thì khó mà gương võ lại lành.
Đương nhiên đó là chuyện của một tháng sau.
Đoàn phim của Thẩm Tử Niệm đóng máy trước thời hạn, Thẩm Vị Ương đưa Tiểu Y Y đến thăm cậu bé.
Vì liên quan đến công việc quay phim, mà đứa con trai không thường xuyên ở bên cạnh mình, Thẩm Vị Ương nghĩ sau khi bộ phim này quay xong thì bảo thằng bé nghỉ
ngơi, đến trường học tập như bao đứa trẻ bình thường khác.
Chờ đến khi nào thằng bé muốn đóng phim tiếp thì trở lại.
Nhưng Giản Ngôn – người đại diện của thằng bé lại không đồng ý.
“Bây giờ Niệm Niệm đang đi lên, cô bảo thằng bé quay về sống cuộc sống của người bình thường, trở thành một con người tầm thường? Cô Thẩm cô có chắc là muốn
tốt cho con trai của cô không?”
Thẩm Vị Ương cảm thấy câu nói của người đại diện buồn cười: “Bình thường với tầm thường cái gì chứ? Cô Giản, cô nói chuyện thú vị thật đấy.”
Thẩm Tử Niệm mới bao nhiêu tuổi, đang đi lên cái gì chứ, thằng bé còn chưa trưởng thành, sao có thể bắt đầu đi lên được.
Giản Ngôn lại nghiêm túc nhìn cô nói: “Con trai cô đã kí hợp đồng dài hạn mười năm với công ty chúng tôi, dựa theo kế hoạch phát triển của công ty, cô không thể tùy ý để thằng bé quay trở về cuộc sống bình thường được, sẽ khiến công ty chúng tôi rất khó xử.”
Giản Ngôn nghiêm túc như vậy, thái độ của Thẩm Vị Ương cũng trở nên cứng rắn: “Lời cô nói cũng buồn cười quá rồi đó, ban đầu tôi đưa con trai tới chỗ Biên Mục Dã ký hợp đồng, Biên Mục Dã đã từng nói, tôn trọng mọi suy nghĩ của con trai tôi, để thằng bé lớn lên như một đứa trẻ bình thường.”
Giản Ngôn nói: “Nhưng công ty chúng tôi đã định xong phương hướng, kế hoạch phát triển cho thằng bé, cô cũng từng nói, tin tưởng công ty chúng tôi, sẽ không tự ý
can thiệp vào quyết định của công ty.”
Thẩm Vị Ương không ngờ, Giản Ngôn từ trước đến giờ luôn là người dễ nói chuyện, lúc này lại có thể nói như vậy.
Cô nghe mà khó chịu: “Giản Ngôn, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không?”
Cô không thể ở bên con trai thường xuyên, Giản Ngôn vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Tử Niệm, cô cũng rất biết ơn cô ấy giúp mình chăm sóc con trai chu đáo như
vậy.
Mặc dù vì bận rộn công việc, bọn họ không có cơ hội tiếp xúc nhiều, nhưng tình cảm giữa hai người cũng không tệ, Giản Ngôn cũng thường quay video, chụp vài bức
ảnh của Tử Niệm gửi cho cô, nhưng bây giờ sao lại như vậy?
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Vị Ương, Giản Ngôn có hơi lúng túng lẩn tránh nói: “Cô đừng nhìn tôi như vậy, có chuyện gì thì cô bàn bạc với ông chủ, hai người không
phải là bạn bè à? Tôi chỉ là một nhân viên mà thôi.”
Cô ấy đang ám chỉ rằng, chuyện cô ấy sắp xếp cho Niệm Niệm là do ông chủ của giải trí Tinh Huy, Biên Mục Dã đứng sau dàn xếp.
Thẩm Vị Ương nhìn cô ấy với ánh mắt biết ơn, sau đó chuẩn bị gọi điện cho Biên Mục Dã.
“Cảm ơn, giờ tôi sẽ gọi điện cho anh ta.”
Vừa dứt lời, cô đi ra khỏi phòng bao đang có buổi liên hoan đóng máy, gọi điện thoại cho Biên Mục Dã.
“Tổng giám đốc Biên, Niệm Niệm đã đến tuổi đi học rồi, tiếp theo tôi không định cho thằng bé quay phim nữa, muốn cho thằng bé được nghỉ ngơi một thời gian, để thằng bé đến trường học vui chơi với bạn bè cùng tuổi.”
Cô không thiếu tiền, cũng không hy vọng con cái mình sau này sẽ trở thành một người như thế nào, chỉ mong con mình có thể làm chuyện phù hợp với lứa tuổi của nó
mà thôi.
Năm đó Niệm Niệm được Biên Mục Dã đưa đi làm ngôi sao nhí, là vì khi đó diễn viên nhỏ tuổi ở đoàn phim của Biên Mục Dã sợ hãi không dám quay phim với sư tử, cơ
duyên thế nào mà Niệm Niệm bắt đầu đóng phim với anh ta, sau đó nổi tiếng, trở thành ngôi sao nhí tiếng tăm trong giới.
Lúc đó Niệm Niệm vừa mới tiếp xúc mấy thứ này, cảm thấy mới mẻ muốn chơi đùa thử xem, sau khi xác định đây là chuyện con trai cô muốn làm, cô mới cho Biên Mục
Dã một cơ hội, kí hợp đồng với anh ta.
Cô có năng lực trả tiền vi phạm hợp đồng, nếu con trai cô đã chơi chán rồi, thì cô có thể “chuộc” lại thằng bé bất cứ lúc nào.
“Nếu như anh không đồng ý thì tôi bằng lòng trả tiền vi phạm hợp đồng”
Không có gì quan trọng bằng tuổi thơ vui vẻ của con trai.
Giọng nói dịu dàng của Biên Mục Dã vang lên: ”Vị Ương, có gì từ từ nói, giữa chúng ta cũng đâu cần phải đến bước đường này.”
“Chỉ là gần đây đã ký hợp đồng quay một bộ phim, ngày mai bắt đầu quay rồi, lúc này Niệm Niệm lại rút khỏi, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Niệm Niệm.”
Thẩm Vị Ương vừa nghe xong thì giận dữ. “Biên Mục Dã anh có ý gì hả? Không phải tôi đã nói với anh từ trước là sau khi Niệm Niệm quay bộ phim này xong cần nghỉ ngơi một thời gian rồi ư? Sao anh còn tự ý nhận phim cho thằng bé?”
Giờ con trai cô mới năm tuổi, cứ để thằng bé quay phim tối ngày thì còn gì là tuổi thơ nữa.
Biên Mục Dã khó xử. “Vị Ương, bộ phim lần này là bộ phim được đầu tư lớn, chỉ đích danh Niệm Niệm đóng phim, giờ đã ký hợp đồng rồi, nếu như đột nhiên hủy hợp đồng như vậy, phía đoàn phim sẽ có cái nhìn không tốt, đến lúc đó Niệm Niệm sẽ không còn uy tín gì trong giới nữa.”
Thẩm Vị Ương: “Tôi bằng lòng thanh toán tiền vi phạm hợp đồng.”
Khi trẻ con còn nhỏ, chuyện lớn là do bố mẹ quyết định.
Cô phải cho con mình tuổi thơ một đứa trẻ bình thường nên có.
Biên Mục Dã sốt ruột: “Đây không chỉ là chuyện tiền vi phạm hợp đồng, mà là vấn đề uy tín, Vị Ương, chỉ một bộ nữa thôi, bộ này quay xong thì tôi sẽ để Niệm Niệm nghỉ ngơi một thời gian, được không? Chắc chắn không có lần sau.”
Làm sao mà Thẩm Vị Ương có thể tin vào lời bảo đảm của mấy tên tư bản: “Tôi không tin cái lần sau của anh, chuyện lần này anh phải giải quyết cho tôi, tôi muốn đưa
Niệm Niệm về nhà, không muốn thằng bé quay phim nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!