Chương 1330
Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, lại có thể tìm thấy chỗ trốn của Hàn Hữu tại trong nước rộng như thế, thậm chí còn hành động nhanh chóng bắt lấy anh ta.
Lẽ nào là ông nội?
Nghĩ tới đây, cô ta vội vã lấy điện thoại ra gọi cho người kia bên Châu Âu.
“Ông nội của tôi đâu? Gần đây tình hình bên đó thế nào?” Sau khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của cô ta trở nên gấp gáp.
“Ông cụ đột nhiên cảm thấy khó thở, bác sĩ đang cấp cứu! Tình hình hiện tại thế nào vẫn chưa biết, tuy nhiên quản gia Vương đã dặn dò không có chuyện gì thì không được phép quấy rầy ông cụ”
“Khó thở sao? Bệnh tim của ông nội tái phát? Ông có nhìn thấy không?”
“Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy sắc mặt của ông cụ tái nhợt, sau khi được quản gia Vương đỡ về phòng thì vẫn luôn nghỉ ngơi, chưa từng rời khỏi phòng”
“Thế anh họ Mộ Dung Lãnh Nam của tôi đâu? Anh ấy còn đang ở công ty không?” Mộ Dung Lãnh Nhu cắn môi, cô ta có chút căng thẳng.
“Không có, hôm trước tôi nghe nói cậu ta bị ông cụ điều đi kiểm tra nhà máy. Đến bây giờ vẫn chưa trở về!”
“Được! Tôi biết rồi!” Tắt máy xong, Mộ Dung Lãnh Nhu đi tới đi lui trong phòng.
Mộ Dung Lãnh Nam, nhất định là anh ta, anh ta chắc chắn đã tới Hà Thành, Hàn Tá nhất định là bị anh ta bắt.
Không ngờ, người bên chỉ thứ luôn im lặng không hành động, lại che giấu sâu đến vậy!
Hàn Tá này tuyệt đối không thể rơi vào tay chỉ thứ hai, bọn họ chắc chắn sẽ lợi dụng anh ta để làm cớ tấn công cô ta!
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức gọi Thạch Thiên Bằng tới: “Anh lập tức.
điều tra xem, có phải Mộ Dung Lãnh Nam đã tới Hà Thành không, trong vòng nửa tiếng phải điều tra ra nơi anh ta đã đặt chân cho tôi”
“Dạ cô ba, tôi lập tức đi làm”
Thạch Thiên Bằng vừa đi khỏi, cửa phòng trên lầu của Phó Sâm bèn mở ra.
Phó Sâm định bước ra khỏi phòng, hai vệ sĩ canh chừng ở cửa lập tức cản anh ấy lại: “Anh Phó, mời đi vào!”
Phó Sâm hờ hững liếc mắt nhìn hai vệ sĩ, anh ấy cao giọng nói: “Tôi muốn gặp cô ba nhà các người, tôi biết cô ta đang ở dưới lầu, bảo cô ta lên đây gặp tôi”
“Công việc của cô ba bận rộn, không có thời gian, chúng tôi sẽ chuyển lời của anh, bây giờ xin mời anh về phòng” Thái độ của vệ sĩ khá lịch sự.
“Nói dối, tôi biết cô ta ở dưới lầu, mau gọi cô ta lên đây. Hai anh tưởng rằng chỉ với hai người có thể nhốt được tôi ở chỗ này sao?” Trong giọng nói của Phó Sâm mơ hồ lộ ra giận dữ Mộ Dung Lãnh Nhu khẽ nhíu mày, sau đó cô ta mất kiên nhãn đi lên lầu: “Sao thế anh rể? Anh tìm tôi có việc gì?”
Năm nay, Phó Sâm đã ba mươi mốt tuổi, đôi mắt anh ấy không to nhưng sâu thảm quyến rũ giống như bầu trời đêm đông chỉ liếc mắt thôi không thể nhìn thấy giới hạn. Lông mi dài, mũi cao, mặc dù không đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!