Chương 1693
Hàn Tương Trúc tức giận đẩy cậu ra: “Ai thích Lạc Vinh Quyết? Tất cả đều là do mọi người cố tình đồn đại”
Vừa nói, cô ấy vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Vũ Tuấn, có vẻ có chút tức giận, hai má phồng lên nói: “Anh còn dám nói em cố ý giữ khoảng cách với anh, không phải tại cái tính đào hoa thối tha ấy. Bạch Lâm Yên cô ta đến tìm em, nói em không xứng với anh, bảo em cách xa anh một chút. Em là người có lòng tự trọng, ở gần anh rồi để tự chuốc lấy phiền phức!”
Lục Vũ Tuấn giờ mới biết thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông, vội vàng xuống nước: “Được, được rồi, chuyện đã qua lâu rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa. Em đói chưa, anh có đem cơm đến. chúng ta qua nhà bếp đi, anh hầm lại đồ ăn!”
Nói xong, cậu vội vàng cúi người giúp Hàn Tương Trúc mang dép vào.
Hàn Tương Trúc cúi đầu nhìn bộ dáng tuấn tú của cậu, trong lòng vẫn cảm thấy không chân thật.
Hai người tay trong tay đến phòng bếp dưới lầu, Lục Vũ Tuấn đỡ cô ấy ngồi xuống bàn: “Đợi chút, anh đi hâm nóng đồ ăn”
Hàn Tương gật gật đầu, khi đi tới cửa phòng bếp, cô ấy đột nhiên không ngừng gọi cậu: “Anh Vũ Tuấn!”
“Có chuyện gì vậy?”
Lục Vũ Tuấn đang bưng hộp cơm khó hiểu hỏi.
“Anh nhớ rửa tay!”
Cô ấy nhớ ban nãy Lục Vũ Tuấn vừa mới dùng tay làm ấm chân mình, không hiểu sao hai má lại có chút nóng lên!
Lục Vũ Tuấn sửng sốt, sau đó nở nụ cười nhớ rồi!”
ên tâm, anh Mặc dù vừa rồi Lục Vũ Tuấn đã ăn cơm tối ở nhà cũ, nhưng anh vẫn cùng Hàn Tương Trúc ăn thêm một chút.
Những người vừa mới yêu nhau hình như ai cũng như vậy, hạnh phúc khó có lời nào để diễn tả hết.
Sau khi ăn xong, Hàn Tương Trúc tắm rửa một chút rồi leo lên giường trong phòng dành cho khách.
Do cơn sốt vừa mới hạ, cơ thể cô vẫn có chút không khỏe hẳn.
Khi Lục Vũ Tuấn bước vào phòng khách tay cầm cốc nước và thuốc, cô ấy tự thấy bản thân như một con mèo con lười biếng, nằm gọn trong chăn bông thoải mái.
Ánh mắt anh lơ đãng, đi tới, đặt cái cốc cùng thuốc trên tủ đầu giường, từ trong chăn kéo cô ra.
“Đồ ngốc, trước khi đi ngủ phải uống thuốc!”
Hàn Hàn Tương Trúc hơi nheo mắt: “Anh Vũ Tuấn, thuốc đắng lắm! em có thể không uống nữa được không! Anh sờ trán em, hết sốt thật rồi!”
Lục Vũ Tuấn giơ tay giúp cô vén gọn tóc: “Ngoan, uống thuốc để khỏe lại, nếu không ngày mai anh đưa em đến bệnh viện tiêm?”
Nghe thấy chữ tiêm, Hàn Tương Trúc hung hăng mở to hai mắt, nhanh chóng cầm lấy thuốc trên đầu giường: “Được thôi, em chỉ nói thế thôi, em uống là được chứ gì?”
Nhưng khi thật phải uống thuốc, cô lại nhíu mày, vẻ mặt đáng thương nhìn Lục Vũ Tuấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!